Đi dạo một lúc thì Lâm Tịch Tịch chia tay Tiểu Trương, sau đó về nhà.
Trong nhà không có ai, mọi người vẫn đang đi dạo trên chợ, thống nhất là ăn trưa ở đó. Cô ta cũng không muốn nấu cơm nên nằm cả buổi chiều.
Lúc chị Dương và đoàn trưởng Triệu ôm bé Năm quay về, nhìn thấy cô ta, họ còn tưởng cô ta bị bệnh.
Uể oải lắm, chuyện gì thế này.
Tối đó Lâm Tịch Tịch không nấu cơm, chỉ nằm ở trong phòng, chị Dương mang cơm vào phòng cho cô ta: “Cháu sao vậy? Có ăn nổi không? Hay là đi lên bệnh viện thị trấn kiểm tra. Không được nữa thì lên bệnh viện huyện.”
Chị chồng cũng xem như là nửa mẹ chồng đã giao con gái cho bọn họ. Thân là em dâu, chị ta không dám để cháu gái ngoại ở nhà mình xảy ra chuyện.
Lâm Tịch Tịch nhận lấy, nhưng lại không ăn.
Chị Dương thấy có điều không ổn nên ngồi xuống cạnh cô ta: “Có chuyện gì thì cháu cứ nói, đừng giữ trong lòng, chúng ta cũng đâu phải người ngoài, mợ cũng chỉ mong cháu sống tốt. Nói mợ nghe xem, có phải hôm nay đi với Tiểu Trương không được thuận lợi hay không?”
Lâm Tịch Tịch cậy mình là người trọng sinh nên lúc nào cũng khinh thường người của thời đại này, nhưng lại không dám khinh thường cậu mợ của cô ta.
Vì suốt nửa đời người của cô ta ở kiếp trước, cậu là người duy nhất ở nhà mẹ đẻ mà Lâm Tịch Tịch có thể dựa vào. Thể diện mà cô ta có được ở nhà chồng là nhờ cậu.
Mợ là người rất hiền lành. Tất nhiên về mặt tình cảm, không thể sánh bằng mẹ ruột, nhưng mợ lại là người giúp đỡ cô ta nhiều hơn.
Lâm Tịch Tịch vẫn rất kính nể cậu mợ của mình.
Cô ta cắn môi, thổ lộ tâm sự với mợ mình.
“Cháu biết một người, tiền đồ rất tốt. Cháu vốn có cơ hội xem mắt với anh ấy, nhưng cháu không đi nên bỏ lỡ. Trong lòng cháu rất khó chịu.”
Chị Dương còn tưởng chuyện gì, hóa ra là vì chuyện này.
“À.” Chị ta thở phào nhẹ nhõm: “Không phải đàn ông trên đời này đều chết sạch. Cháu bỏ lỡ một người thì có người khác, còn nhiều người mà. Thứ khác quân khu chúng ta không nhiều, chỉ có quân nhân trẻ tuổi là nhiều!”
Lâm Tịch Tịch vẫn khó chịu: “Mợ không hiểu đâu, tiền đồ của anh ấy cực kỳ tốt.”
Nếu Lâm Tịch Tịch nói thích một người đàn ông trẻ tuổi nào đó, có khi chị Dương còn khó xử. Đằng này cô ta chỉ liên tục lặp lại mấy từ như “tiền đồ anh ấy rất tốt” ,”tiền đồ anh ấy cực kỳ tốt”.
Cũng có nghĩa là không phải Lâm Tịch Tịch thật sự thích người đàn ông này. Cô ta chỉ thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cơ hội, trong lòng không thể vượt qua chướng ngại này.
“Vậy thì sao. Cháu còn có thể quay lại tìm người ta sao?” Chị Dương cười giễu: “Cháu cứ luôn miệng nói tiền đồ của người ta tốt. Cháu không nghĩ lại xem, nếu tiền đồ người ta tốt như thế, cháu ở bên người ta, người ta sẽ chú ý đến cháu sao?”
Lâm Tịch Tịch ngẩn ngơ.
“Cháu sao đấy? Cháu chưa từng tiếp xúc với người ta, sao lại cảm thấy chỉ cần gặp mặt thì người ta nhất định sẽ là của cháu?”
“Ngay cả cháu cũng biết thanh niên này có tương lai tốt đẹp. Lúc ấy không thiếu gì người muốn gả con gái cho cậu ta, nào đến lượt cháu?”
“Là người đàn ông có tham vọng, cháu xem chú Nghiêm của cháu cũng là người như thế. Cậu ấy không thèm để ý đến gái nhà quê, nhất quyết muốn cưới người thành phố. Thế đó, cháu có đi gặp cũng vô dụng thôi.”
Chị Dương thuận miệng đưa ra ví dụ, lại nhắc đến Nghiêm Lỗi.
Nhưng chị ta nào biết mình chó ngáp phải ruồi, cái người “tiền đồ cực kỳ tốt” mà Lâm Tịch Tịch tiếc nuối vì bỏ lỡ chính là Nghiêm Lỗi.
Lâm Tịch Tịch ngây ra.
Trước khi chết, cô ta nghe mợ kể người đàn ông năm đó cô ta không chịu đi xem mắt sau này lại trở thành người đại phú đại quý. Lâm Tịch Tịch hối hận đến xanh ruột.
Cái mà cô ta tiếc nuối chính là bỏ lỡ.
Nhưng cô ta bỏ lỡ cái gì? Từ trước đến giờ, cô ta cảm thấy thứ mình bỏ lỡ chính là cuộc sống giàu sang của phu nhân quan chức.
Cho đến lúc nãy, lời nói của chị Dương khiến cô ta tỉnh táo lại. Thực ra, cô ta chỉ bỏ lỡ cơ hội đi xem mắt… cho dù cô ta thật sự đến buổi xem mắt ấy, với con mắt của Nghiêm Lỗi, chắc gì đã thích cô ta.
Thật trùng hợp, cả Lâm Tịch Tịch lẫn Nghiêm Lỗi đều nhất quán trong việc này, bọn họ đều một mực theo đuổi “người thành phố”.
“Này? Này?” Chị Dương lắc lắc bả vai Lâm Tịch Tịch, hơi sợ: “Tịch Tịch! Tịch Tịch!”
Hai mắt Lâm Tịch Tịch mở to.
Hóa ra cuộc sống phú quý kia chưa chắc là của cô ta. Cũng đúng, cô ta trọng sinh, vậy mà vợ của Nghiêm Lỗi vẫn đang sống khỏe mạnh. Không phải ông trời đang muốn nói cho cô ta rằng, phú quý của Nghiêm Lỗi ở kiếp này chẳng phải của cô ta à.
Mục tiêu của Lâm Tịch Tịch từ lúc trọng sinh đến giờ bỗng nhiên sụp đổ. Chấp niệm trong lòng bỗng tiêu tan, cô ta đột nhiên hoảng hốt.
Cô ta không ăn cơm, chỉ nói với chị Dương là muốn ngủ một giấc.
Chị Dương cũng không ép buộc cô ta. Chị ta mang đồ ăn đi ra ngoài, sau đó trốn trong phòng thủ thỉ chuyện này với đoàn trưởng Triệu.
Anh ta hỏi: “Ai cơ? Là ai?”
“Không biết, Tịch Tịch cũng không nói rõ là ai.” Chị ta trả lời: “Nhưng nhìn con bé, có khi nào người ta đã bàn chuyện đính ước cưới hỏi rồi không?”
Nói vậy thì lại không phù hợp với Nghiêm Lỗi. Anh đã kết hôn mấy năm rồi, con cái cũng lớn thế kia. Hai người cảm thấy lúc trước đã nghĩ oan cho Lâm Tịch Tịch.
Đoàn trưởng Triệu hỏi: “Vậy con bé và cậu Tiểu Trương có hợp nhau không?”
“Ôi, em quên hỏi rồi.”
“Vậy để anh đi.”
“Thôi đừng. Con bé vừa mới nghỉ ngơi. Anh cứ để nó suy nghĩ thông suốt đã. Anh không thể cưỡng ép con bé trong chuyện này được.”
“Anh đừng vội.” Chị Dương nói: “Dù sao nó vẫn còn nhỏ.”
Lâm Tịch Tịch tháo vát, có thể đỡ đần nhiều việc giúp chị Dương. Cô ta cũng còn nhỏ, tạm thời không cần gấp gáp. Chị Dương nghĩ thầm, nếu giữ cô ta ở lại thêm hai năm, chị ta cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Đoàn trưởng Triệu đồng ý.
Bên kia, nhà Nghiêm Lỗi cũng vừa ăn cơm xong. Anh đang đun một nồi nước bồ kết cho Kiều Vi.
Bồ kết được mua ở chợ hôm nay, chuyên dùng để nấu cho Kiều Vi gội đầu.
Nhà tắm mở cửa hai lần một tuần, vào ngày thứ ba và thứ sáu. Kiều Vi đã để lỡ hôm nhà tắm mở cửa vào ngày thứ sáu, nếu muốn tắm vòi nước có lẽ phải chờ đến thứ ba tuần sau.
Trong thời gian đó, cô phải tự mình tắm rửa gội đầu.
Nghiêm Tương cởi giày ngồi trên chiếc ghế tre mới mua, hai chân nhỏ nhắn trắng nõn khẽ đung đưa. Cậu bé vừa nhai một miếng khoai lang sấy, vừa nhìn bố đổ nước bồ kết vừa đun ra chậu. Mẹ cậu bé cúi người, nương theo dòng nước đang chảy để gội đầu.
Bố cậu bé vừa giúp mẹ gội đầu, vừa dặn dò những chuyện mà thứ hai cần làm. Hai người thủ thỉ trò chuyện, tiếng nói hòa cùng tiếng nước chảy róc rách.
Nghiêm Tương dùng hết sức chiến đấu với miếng khoai lang.
Nghiêm Tương ngồi sau còn nhỏ nên có rất nhiều chuyện không hiểu. Nhưng cậu bé cảm nhận được bầu không khí ấm hay lạnh.
Không khí bây giờ ấm áp mang theo hương thơm của bồ kết.
Hình ảnh này đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé, sau này trở thành cảnh tượng mà cậu bé yêu thích nhất mỗi khi nhớ về.
“Khá tốt.” Kiều Vi khẳng định chất lượng của nước gội đầu bồ kết: “Loại bỏ dầu khá tốt, rất dễ chịu.”
“Đúng vậy. Từ nhỏ đến lớn anh gội bằng cái này.” Nghiêm Lỗi nói: “Thật ra ở nông thôn có rất nhiều thứ tốt.”
Kiều Vi nói: “Chỉ cần không thối thì em có thể chấp nhận. Không được thối.”
Nghiêm Lỗi cười ha ha, dùng nước ấm gội đầu cho cô.
Buổi tối nằm trên giường, Nghiêm Lỗi sờ eo cô, lại sờ trúng sợi dây.
“Không phải kinh nguyệt đã hết rồi sao?”
“Là sắp hết, không phải là đã hết.”
“Chuyện đó…”
“Không được.” Kiều Vi thẳng thắn từ chối.
Nghiêm Lỗi nhụt chí.
Kiều Vi phổ cập kiến thức khoa học cho anh: “Tuy chỉ có một chút, nhưng còn chảy máu, tức là tử cung vẫn chưa khép kín. Nếu làm bậy thì vi khuẩn sẽ xâm nhập, rất dễ bị nhiễm bệnh phụ khoa. Vậy thì rất rắc rối.”
Nghiêm Lỗi im lặng hồi lâu.
Kiều Vi tưởng anh không có hứng thú với chủ đề này, ai ngờ một lát sau anh đột nhiên lên tiếng: “Bệnh phụ khoa có gây ra mùi hôi không?”
“…” Kiều Vi trả lời: “Có.”
Anh lại hỏi thêm: “Vậy bệnh phụ khoa có thể trị không?”
Kiều Vi đáp: “Đương nhiên là có thể.”
Tiếng thở dài khe khẽ của Nghiêm Lỗi vang lên trong đêm.
Kiều Vi đoán chắc là anh có người quen dính đến loại bệnh này.
Dường như có gì đó hiện lên trong ký ức của cô, nhưng bộ lọc quá dày, giống như được bọc trong một lớp vật chất khiến cô không thể nhìn rõ. Cứ nghĩ đến việc tiến thêm một bước để tìm hiểu thì cảm giác chán ghét và khó chịu lại dâng trào.
Thậm chí cảm giác chán ghét còn mãnh liệt hơn lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Lỗi.
Kiều Vi cũng không thể hỏi anh, đành phải tạm thời bỏ qua chủ đề này.
Sáng hôm sau, đoàn trưởng Triệu vừa dậy thì thấy Lâm Tịch Tịch đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người từ sớm.
Sự hiền lành chịu khó của cô cháu gái khiến anh ta rất hài lòng, chỉ dựa vào điểm này, anh ta nhất định phải tìm được nhà chồng tốt cho cháu gái.
“Tịch Tịch, cháu sao thế? Sao sắc mặt lại xấu như vậy?” Anh ta hỏi.
Hiện giờ Lâm Tịch Tịch vẫn đang mù mịt, nhưng thói quen sinh hoạt bao năm khiến cô ta phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Nhìn cậu cũng đã dậy, Lâm Tịch Tịch uể oải nói: “Cháu ngủ không ngon.”
Chị Dương nháy mắt với Đoàn trưởng Triệu, ý bảo anh ta đừng ép hỏi cháu gái nữa. Đoàn trưởng Triệu hiểu ý vợ, cũng không hỏi thêm gì. Trong lúc ăn sáng lại chợt nhớ ra hỏi: “Hôm qua đi dạo với Tiểu Trương thế nào?”
Động tác cầm thìa của Lâm Tịch Tịch dừng lại.
Đầu óc của cô ta vẫn còn hỗn loạn, vẫn chưa biết sau này mình phải làm gì. Nhưng bây giờ phải giải quyết chuyện của Tiểu Trương đã.