Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 59

Kiều Vi dùng khẩu hình miệng hỏi: Có quen không?
Chị Dương gật đầu.
Kiều Vi nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo: Vậy không cần vội.
Chị Dương gật đầu.
Sau khi hai người kia rời đi, chị Dương và Kiều Vi mới khổ sở kéo quần lên, gần như lê cái chân tê mỏi ra khỏi nhà vệ sinh công cộng.
Kiều Vi đi thẳng ra ao, chị Dương không biết cô định làm gì, cố gắng đi theo.
Hóa ra Kiều Vi nhắm vào mấy người đang giặt quần áo, chọn một người có nước da trắng quần áo sạch sẽ để mượn xà phòng rửa tay.
Chị Dương: “…”
Còn tưởng cô tới bắt người chứ.
Hai người nhe răng trợn mắt vận động tại chỗ một lúc, chân tê mỏi, phải một lúc sau mới khôi phục tuần hoàn máu.
“Đi!”
“Đi!”
Chị Dương kéo Kiều Vi, bừng bừng khí thế đi bắt người, đi thẳng đến nhà người phụ nữ vừa tung tin đồn trong nhà vệ sinh công cộng kia.
Nhìn thấy người, chị Dương nói thẳng: “Vừa nãy tôi nghe thấy cô nói xấu lão Triệu nhà tôi trong nhà vệ sinh!”
Đương nhiên không ai chịu nhận, người kia nói: “Tôi nghe vợ lão Vu nói.”
Vì thế lại kéo cô ta đến nhà cán bộ họ Vu. Vợ cán bộ họ Vu cũng trốn tránh trách nhiệm: “Vợ lão Đinh nói cho tôi biết.”
Cuối cùng, chị Dương và Kiều Vi mang theo bốn năm người đã lần ra ngọn nguồn của tin đồn.
“Hóa ra là cô! Tôi tưởng ai ác mồm ác miệng như vậy, thì ra là đồ mặt dày nói dối người người đều ghét này!”
Chị Dương chống nạnh trợn mắt đối mặt với nguồn gốc lời đồn.
Hóa ra là kẻ thù cũ.
Kiều Vi cũng biết người kia, cô ta chiếm một vị trí nhỏ trong ký ức của nguyên chủ.
Chồng cô ta họ Phạm, Triệu Đông Sinh và Nghiêm Lỗi đều là cấp bậc đoàn trưởng. Cô ta họ Hạ, tên là Hạ Hà Hoa.
Hạ Hà Hoa này từng làm giáo viên nhà trẻ đại viện.
Khi ấy chị Dương đang mang thai bé Năm, trông Quân Tử, lại còn phải lo cơm nước việc nhà cho cả gia đình. Đoàn trưởng Triệu thấy con của người khác đều đưa đến nhà trẻ, nên đề nghị đưa Quân Tử đến đó.
Trẻ con ở quê được nuôi thả, ở đây có người trông thì tốt. Chị Dương cũng đồng ý, giảm bớt gánh nặng cho mình.
Lúc đó Hạ Hà Hoa đang làm giáo viên ở nhà trẻ, chính con cô ta cũng đi nhà trẻ.
Có một ngày chị Dương đến đại viện đón Quân Tử, thấy nửa bên mặt Quân Tử sưng lên, vừa nhìn là biết không phải do trẻ con gây ra. Trẻ con có thể cắn có thể cào, nhưng không đủ sức để tát sưng mặt đứa trẻ khác.
Con có thể nuôi thả nhưng không thể bị bắt nạt, chị Dương làm ầm tại chỗ.
Vừa hỏi, Quân Tử nói: “Cô Hạ đánh mặt con.”
Lại hỏi giáo viên khác, là do Quân Tử và con của Hạ Hà Hoa giành đồ chơi. Đứa bé kia không cướp lại được nên khóc ầm lên, Hạ Hà Hoa đi tới tát lên mặt Quân Tử.
Đây không phải lần đầu tiên cô ta làm vậy. Bởi vì cô ta bao che khuyết điểm, con cô ta tác oai tác quái trong nhà trẻ, mọi người đã oán thán từ lâu. Cũng có người từng cãi nhau, giật tóc cào cấu với cô ta.
Nhưng lần này lớn chuyện, bởi vì Hạ Hà Hoa không phân rõ phải trái, còn đẩy chị Dương làm chị Dương suýt nữa sinh non.
Suýt nữa không có bé Năm.
Sự việc nghiêm trọng, hiệu trưởng cũng khổ vì Hạ Hà Hoa đã lâu, nên nhân cơ hội cho Hạ Hà Hoa từ chức về nhà tự trông con.
Đúng lúc đó, nguyên chủ Kiều Vi Vi sang đây xem tình hình nhà trẻ, cô ấy không chỉ thấy giáo viên mớm đồ ăn cho trẻ bằng miệng, mà còn nhìn thấy có đứa ị đùn mà giáo viên chưa kịp dọn, thấy Hạ Hà Hoa bao che con mình đánh con nhà khác.
Nên cô ấy nhớ kỹ Hạ Hà Hoa.
Hạ Hà Hoa chột dạ, vừa thấy chị Dương dẫn theo nhiều người đến tìm mình, cô ta biết mình lẻ loi không thể làm ầm lên được, nên vừa mắng vừa dùng sức đẩy chị Dương ra, rồi đóng rầm cửa lại.
Chị Dương tức giận giậm chân, đang định mắng lại, Kiều Vi đã kéo tay chị ta, nháy mắt ra hiệu, hất cằm về phía mấy người truyền lời đồn và những người bị thu hút đến đây hóng hớt.
Dù sao Hạ Hà Hoa cũng không thoát được, cô ta có thể chạy nhưng chồng cô ta thì không.
Phải để cho những người tung tin đồn này biết rõ chân tướng trước.
“Cái gì? Cô gái đó là con gái Sư trưởng Phan?” Một bà chị vỗ mạnh tay, kêu lên: “Chuyện gì thế này, nếu nói là con gái Sư trưởng Phan, tôi sẽ không tin đâu!”
“Đúng thế!”
“Đúng thế!”
“Chồng tôi nhìn thấy con gái lãnh đạo cũng phải cười tươi như hoa, chứ sao nữa, ai dám ra vẻ trưởng bối với con gái lãnh đạo chứ?”
Mọi người vừa nghe nữ chính trong lời đồn là con gái của lãnh đạo, lập tức phản chiến, bắt đầu lên án Hạ Hà Hoa.
“Vợ lão Phạm chuyên nói linh tinh, suốt ngày nói xấu sau lưng người khác.”
“Con gái Sư trưởng Phan mới mười tám, sao lại có gì với đoàn trưởng Triệu chứ, chắc lão Triệu bốn mươi rồi nhỉ.”
“Lão Triệu của chúng ta, không dám nói cái khác chứ thành thật thì hạng nhất!”
“Hạ Hà Hoa nói vớ nói vẩn.”

Hạ Hà Hoa thấy bọn họ đông người, lùi lại đóng cửa kịp thời, nhưng cô ta cũng không rời đi. Người dán sát vào cánh cửa như thạch sùng để nghe lén.
Nghe thấy mọi người bắt đầu mắng cô ta, cô ta tức giận, đập cửa hai cái, nói không lựa lời: “Con gái Sư trưởng thì sao chứ, con gái Sư trưởng thì sẽ không cặp kè với đàn ông à?”
Người ngoài cửa im lặng.
Thật ra ở quê nói vậy không có vấn đề gì lớn.
“Con gái của trưởng thôn thì sao chứ, con gái của trưởng thôn thì không dụ dỗ người khác sao?”
Bình thường trưởng thôn nghe thấy vậy cũng chỉ chống nạnh chửi hai câu, hoặc là vợ trưởng thôn nhảy ra xé miệng người phụ nữ lắm mồm kia. Hai phụ nữ đối mặt chỉ tay vào không khí mắng nhau.
Nhưng hiện giờ tất cả mọi người lên phố, nơi đây là đại viện của quân đội.
Khi mọi người phê phán Hạ Hà Hoa thì Kiều Vi không nói xen vào được, một là không quen bọn họ, hai là còn chưa thích ứng với lời nói và giọng điệu bọn họ thường dùng.
Lúc này, Kiều Vi lên tiếng.
Cô nghiêm túc nói: “Mọi người nghe rõ chứ.”
Cô lại nói với chị Dương: “Chị dâu, chị phải nhớ hôm nay ở đây có ai, nếu sau này Sư trưởng Phan hỏi tới, chúng ta cũng có người làm chứng.”
“Ôi, chuyện đàn bà cãi nhau, không cần quấy rầy đến Sư trưởng Phan chứ?” Có người đứng ra hòa giải.
Bởi vì trước đó bọn họ đều tung tin đồn, nên không muốn to chuyện.
Kiều Vi lại nói: “Tôi nghe nói sức khỏe vợ Sư trưởng Phan không tốt, luôn dưỡng bệnh ở thủ đô. Con gái ông ấy còn trẻ, không ở thủ đô hưởng thụ, mà chạy đến nơi nhỏ bé của chúng ta, gia nhập quân đội, đền đáp quốc gia. Những người làm dì làm thím như chúng ta nghe thấy có người vu khống cô gái tốt đó, nếu không ra mặt nói chuyện thay thì bảo con gái người ta sống sao.”
Hạ Hà Hoa dán vào cửa nghe thấy không ổn, đột ngột mở cửa ra, tức giận nói: “Cô đang nói bậy bạ gì đó! Tôi chưa nói gì về con gái của Sư trưởng Phan, tôi nói chồng của Dương Chiêu Đệ cặp kè với người khác!”
Chị Dương chính là Dương Chiêu Đệ.
Chị ta nghe vậy giận dữ, nhảy lên định tranh cãi với Hạ Hà Hoa.
Kiều Vi giữ chị ta lại, khẽ lắc đầu.
Cô nói với Hạ Hà Hoa: “Không phải chị không thừa nhận những gì chị nói thì nó sẽ biến mất. Trước đó mọi người bị chị lừa, bây giờ sẽ không có ai bị chị lừa nữa.”
Cô kéo mọi người ra, mọi người lập tức đứng vững lập trường: “Đúng! Do cô ta nói, tôi mới tin.”
Hạ Hà Hoa còn định gây rối.
Kiều Vi đã kéo chị Dương đi. Đã tìm ra thủ phạm chính, cũng làm sáng tỏ chân tướng với mọi người, không cần phải tranh cãi vô nghĩa nữa.
Hạ Hà Hoa tức giận giậm chân, mắng vài câu, sau đó cô ta mới phản ứng lại: “Cô ta là ai?”
Cô ta không hề quen biết Kiều Vi.
Kiều Vi nhớ cô ta bắt nạt con người ta ở nhà trẻ, nhưng cô ta không biết Kiều Vi.
Nguyên chủ thật sự không thích xã giao với những người nhà quê này, cho nên nhiều người thật sự không biết cô.
Nhưng có vài người biết: “Là vợ của đoàn trưởng Nghiêm.”
“Nghiêm nào?”
Trong quân đội nhiều người cùng họ, gọi họ còn phải hỏi là ai.
Người kia trả lời: “Chính là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất quân khu ấy.”
Mọi người lập tức tỉnh ngộ: “À, cậu ấy!”
“Sao tôi nghe nói cậu ấy cưới một người vợ tồi!”
“… Cô nghe xem cô nói gì kìa? Con mắt nào của cô thấy người ta tồi?”
Bọn họ đều không có trình độ văn hóa giống Dương Chiêu Đệ, thậm chí chưa từng đi học, chỉ biết được mấy chữ từ lớp xóa nạn mù chữ của công xã.
Kiều Vi nói chuyện như cán bộ làm bọn họ vô thức kính nể.
“Nghe nói là người có học thức trong thành phố.”
“Thảo nào.”
“Người có học thức thì sao! Liên quan quái gì đến cô ta! Đâu cần cô ta rỗi hơi quan tâm đến chuyện giữa tôi và Dương Chiêu Đệ!” Hạ Hà Hoa chống nạnh giậm chân phỉ nhổ.
Gần đây quân khu đang suy xét bậc lương, có mấy suất tăng lương, ưu tiên cán bộ lớn tuổi cùng cấp. Trong vài người được chọn để đánh giá có chồng cô ta, cũng có người khác, còn có cả Triệu Đông Sinh chồng Dương Chiêu Đệ.
Bởi vì lúc trước cô ta đẩy chị Dương, làm chị Dương suýt nữa sinh non, mình cũng mất việc. Sau này quân đội không sắp xếp công việc mới cho cô ta nữa, thiếu đi một phần tiền lương, cô ta cảm thấy tất cả là do Dương Chiêu Đệ, nên ghi hận trong lòng.
Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Cô ta là người như vậy, chồng cô ta cũng là kẻ lắm mồm.
Tối về nhà lảm nhảm bàn tán các đồng đội có trong danh sách sát hạch lần này, trong đó có một câu là “Em biết không, con gái của Sư trưởng Phan nhập ngũ ở quân khu chúng ta, hôm nay anh nhìn thấy lão Triệu cười với cô ấy giống như đóa hoa”.
Thật ra đây chỉ là một trong những câu lảm nhảm của anh ta, ngoài đoàn trưởng Triệu, anh ta còn nói cả chuyện của người khác nữa.
Nhưng Hạ Hà Hoa và chị Dương có thù cũ, lại biết rõ suất tăng lương lần này có hạn, đoàn trưởng Triệu và chồng mình là quan hệ cạnh tranh, cô ta chỉ cần lấy một câu này, đổi “Con gái Sư trưởng Phan” thành “Nữ quân nhân mới tới”, mang đi tám với người khác ở nhà vệ sinh công cộng.
Truyền cho vài người thì bị chị Dương nghe được ở chợ nông sản.
Mọi người nghe thấy cô ta nói vậy, nháy mắt nhau.
Thật ra nếu hôm nay chỉ có một mình chị Dương đến đây, bọn họ sẽ cho rằng hai người phụ nữ cãi vã mắng chửi nhau rồi thôi. Nhưng vợ đoàn trưởng Nghiêm nói chuyện nghiêm nghị, khiến người ta có dự cảm không tốt.
Không ai muốn dính líu đến chuyện này, nháy mắt ra hiệu cho nhau, sau đó không ai tiếp lời Hạ Hà Hoa, đều tản đi.
Hạ Hà Hoa tức giận gân cổ nhổ vài ngụm nước bọt ở cửa nhà mình.
Nhưng buổi tối khi chồng về, cô ta lại không nhắc đến chuyện này.
Ở thôn cô ta đã quen cãi nhau, nên chẳng thèm để ý. Nói ra lại bị ăn mắng, nói làm gì, cô ta không phải kẻ ngốc.
Cô ta không hề nhắc đến.
Đoàn trưởng Phạm hoàn toàn không biết.

Bình Luận (0)
Comment