Nghiêm Lỗi không ngờ mình lại bị đoàn trưởng Triệu hỏi có phải dạo này kinh tế eo hẹp không, hay trong nhà xảy ra chuyện gì rồi.
Nghiêm Lỗi: “?”
“Nếu không phải… tại sao em dâu suốt ngày mặc quần áo vải thô thế kia?” Đoàn trưởng Triệu nói: “Tối qua tôi sang nhà cậu, mới đầu còn tưởng là bà lão nhà nào tới thăm.”
Nghiêm Lỗi: “…”
Mặc dù Nghiêm Lỗi biết Kiều Vi đã thật sự thay đổi suy nghĩ sau chuyện đó, và sống một cuộc sống bình dị cùng anh. Nhưng anh thực lòng không hiểu được sự thay đổi trong thẩm mỹ của cô.
Khiến người ta vô cùng khó hiểu.
Nhưng vợ chồng là phải đồng lòng.
“Không, tôi không gặp khó khăn gì về tiền bạc.” Anh chỉnh lại mũ nói: “Chẳng qua là dạo này tôi và vợ… trao đổi, học hỏi rất tốt. Hai chúng tôi… cùng nhau tiến bộ.”
Trao đổi với khoảng cách âm.
Đạt tiến bộ vượt trội ở phương diện nào đó, cùng nhau mở ra thế giới mới.
Đúng là trước đây đồng chí nữ Tiểu Kiều mang nặng tư tưởng của giai cấp tiểu tư sản, quan hệ của đoàn trưởng Triệu và đoàn trưởng Nghiêm tốt như vậy, sao lại không biết chứ.
Nghe vậy còn mừng thay cho Nghiêm Lỗi.
“Nên như vậy từ lâu rồi, cô ấy cũng thuộc giai cấp công nhân, gia cảnh cũng rất tốt, tại sao lại yếu ớt như vậy chứ.”
“Nhưng không sao, thay đổi được là tốt. Làm tôi sợ, tôi còn tưởng nhà cậu xảy ra chuyện nên mới tiết kiệm như thế. Cậu về nói với em dâu, đừng khắt khe với bản thân quá, tương đối là được. Dù sao chúng ta cũng là gia đình cán bộ, cuộc sống tốt đẹp này là do chúng ta đổ máu giành lấy. Nên ăn thì ăn, nên mặc thì mặc.”
“Sự tiến bộ của cô ấy, chúng ta… từ đó nói sao nhỉ, có mắt đều thấy? Không phải, có mắt đều biết?”
Nghiêm Lỗi: “… Rõ như ban ngày.”
Anh chắc chắn đó là từ rõ như ban ngày. Anh đã trông thấy từ này rất nhiều lần trong những cuốn sách anh đọc gần đây, thậm chí chỉ cần đọc qua một lần anh cũng có thể ghi nhớ. Đọc hai ba lần là có thể nhớ rõ mồn một.
Nói đến chuyện này thì gần đây vốn từ của anh thực sự đã được mở rộng rất nhiều.
“Phải phải, nói với Tiều Kiều là sự tiến bộ của cô ấy chúng ta có thể thấy rõ như ban ngày!” Đoàn trưởng Triệu thành khẩn nói: “Nếu cô ấy không bắt cậu rửa bát nữa thì cô ấy hoàn toàn không có khuyết điểm nào.”
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên anh ta kể với chị Dương là chuyện được tăng lương.
Chị Dương cực kỳ vui mừng.
Sau đó anh ta kể với chị Dương chuyện đoàn trưởng Phạm không được tăng lương.
Chị Dương nghe tin chồng của Hạ Hà Hoa không được tăng lương còn vui hơn khi nghe tin chồng mình được tăng lương.
“Đáng đời!” Chị ta bật cười mắng.
Đoàn trưởng Triệu lại kể Sư trưởng Phan muốn chấn chỉnh, phát động phong trào yêu cầu các cán bộ phải thắt chặt kỷ luật đối với người nhà: “Mặc dù không chỉ đích danh người nào, nhưng mọi người đều biết người bị chỉ trích là Phạm Thế Quý.”
“Nghe nói hôm qua khi chúng ta vừa đi là anh ta đã bị Sư trưởng gọi tới mắng. Hình như khi về nhà còn đánh cả vợ.”
“Dù Hạ Hà Hoa đáng đánh nhưng thà để em đánh cô ta còn hơn.” Chị Dương phỉ nhổ: “Đàn ông đánh vợ, kém cỏi.”
Cuối cùng, đoàn trưởng Triệu nói: “Còn Tiểu Nghiêm, cậu ấy không sao cả, cậu ấy không thiếu tiền.”
Cùng là đàn ông với nhau, mặc dù việc Nghiêm Lỗi rửa bát vô cùng mất mặt, nhưng đoàn trưởng Triệu vẫn muốn nói đỡ cho anh. Anh ta vặn eo nói: “Tiểu Nghiêm ấy à, cuối cùng cũng ra dáng đàn ông, cậu ấy đã thu phục được Tiểu Kiều. Bây giờ Tiểu Kiều đã thay đổi, ra dáng một cô gái thuộc giai cấp vô sản, trở nên chịu khó, giản dị hơn.”
“Ra thế. Ôi, vậy mà em cứ lo.” Chị Dương thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai vợ chồng đều cảm thấy rất tốt.
Trước đây, Tiểu Kiều vừa lạnh lùng vừa xa cách, nhưng bây giờ khi cô mặc bộ quần áo làm từ vải thô, đi giày vải đế nhiều lớp khiến hai người cảm thấy rất gần gũi.
“Anh đừng nói nữa, trong trấn làm gì có ai mặc đẹp như cô ấy chứ.” Chị Dương khen ngợi: “Rõ ràng là mấy bộ quần áo chẳng khác nhau là mấy, nhưng khi cô ấy mặc vào trông lại khác hẳn.”
Vả lại dù có mặc cái gì thì khi nhìn vào cũng chẳng ai nghĩ Kiều Vi là người nhà quê.
Lạ thật, cô mặc thế nào cũng giống người thành phố. Người khác muốn bắt chước cũng không bắt chước được.
“Ai da, cảm ơn Tiểu Kiều chuyện này thế nào đây.” Chị Dương nghĩ ngợi.
Nói ra thì nếu có một mình cô ta, chắc cũng chỉ cãi một trận thật to với Hạ Hà Hoa, sau đó lao vào cấu xé nhau. Làm sao có thể sung sướng, sảng khoái từ tận đáy lòng như bây giờ chứ.
“Tối thứ bảy! Rủ hai vợ chồng Tiểu Nghiêm đi ăn hàng cùng chúng ta!” Đoàn trưởng Triệu vừa được tăng lương phấn khởi nói.
“Được!”
Cương Tử chạy sang nhà Nghiêm Lỗi: “Chú Nghiêm, chú Nghiêm.”
Nghiêm Lỗi ra ngoài xem: “Cương Tử đấy à, mau vào đây ăn hoa quả.”
“Cháu không ăn đâu.” Cương Tử xua tay: “Bố mẹ cháu bảo cháu sang dặn chú tối mai đừng nấu cơm, bố cháu muốn mời chú dì đi ăn một bữa.”
“Làm gì thế?” Nghiêm Lỗi vui vẻ nói: “Chúc mừng bố cháu được tăng lương hả?”
“Cháu cũng không biết, chỉ cần biết được đi ăn hàng là thích rồi.” Cương Tử cũng rất vui, giơ một tệ ra nói: “Bây giờ cháu sẽ đến quán đặt chỗ và đặt cọc.”
Đi ăn hàng là một chuyện rất xa xỉ. Mặc dù trong thị trấn nhỏ này có rất nhiều gia đình quân nhân nhưng đại viện đã có nhà ăn, nên mọi người cũng ít khi ra ngoài ăn hàng.
Đặc biệt là khi đi đông người, phải đặt cọc trước để nhà hàng chuẩn bị đồ ăn. Nếu không, có thể sẽ xảy ra tình huống chọn món gì cũng không có.
Cương Tử chào Nghiêm Lỗi, vui vẻ cầm tờ một tệ đi đặt cọc.
Nghiêm Lỗi quay người nói với Kiều Vi: “Ngày mai lão Triệu rủ chúng ta đi ăn hàng.”
“Em nghe thấy mà, em đâu có điếc.” Kiều Vi cười nói: “Được tăng lương mà, nên đến chúc mừng.”
Đoàn trưởng Triệu kể cho chị Dương nghe rất nhiều chuyện, Nghiêm Lỗi về nhà cũng kể cho Kiều Vi nghe nhiều không kém.
Anh còn kể cho Kiều Vi nghe một vài chuyện nội bộ của quân đội khi nói đến chuyện đoàn trưởng Triệu được tăng lương.
Ví dụ như, đều là đoàn trưởng nhưng lại chia thành đoàn trưởng chính quy và đoàn trưởng không chính quy.
“Từ sau khi hủy bỏ các quân hàm thì không rõ ràng thế đấy.” Anh nói: “Trước đây khi vẫn còn quân hàm, đoàn trưởng không chính quy sẽ có quân hàm thấp hơn đoàn trưởng chính quy, chỉ cần nhìn quân hàm là có thể biết rõ.”
Đương nhiên bên trong có rất nhiều nguyên nhân lịch sử phức tạp.
Nói tóm lại, Nghiêm Lỗi và đoàn trưởng Triệu đều là đoàn trưởng chính quy. Đoàn trưởng Phạm là đoàn trưởng không chính quy, anh ta định mượn việc tăng lương lần này để rút ngắn khoảng cách với bọn họ, nên đã chuẩn bị một trận, không ngờ lại thất bại vào phút chót.
“Sư trưởng Phan nói rất đúng. Ngay cả việc thắt chặt kỷ cương trong gia đình mình còn không làm được thì đừng có làm cán bộ nữa.” Kiều Vi nói.
Cô đã nghe thấy rất nhiều câu chuyện về việc gia đình cán bộ nhận hối lộ trên tin tức, lúc đó phần lớn các cán bộ đều khóc lóc đổ lỗi cho vợ mình. Thật nực cười, khi vợ anh ta nhận hối lộ, anh ta chết rồi sao? Tự nhiên trong nhà có thêm một đống tiền, anh ta mù sao?
Nghiêm Lỗi nói: “Anh rất yên tâm về em.”
Yên tâm từ rất lâu rồi.