Kiều Vi gõ cửa đi vào.
Vừa rồi nhân viên đưa Kiều Vi đi nhà trẻ đi đến cạnh thư ký Hoàng, nói chuyện vừa xảy ra ở nhà trẻ cho anh ta biết.
“Giỏi thật.” Cậu ta cười nói: “Có thể chèn ép Tiểu Uông.”
Lúc này người ta chưa quen thuộc từ “khí thế”. Nếu như đã biết chắc chắn sẽ biết từ “giỏi” cậu ta nói chính là khí thế mạnh mẽ.
Bí thư Hoàng nhíu mày: “Hửm?”
Bí thư Mạnh đối xử với Kiều Vi rất ôn hòa.
Thứ nhất là vì cô gái này có tài, hai là vì cô là vợ quân nhân. Bí thư Mạnh cũng xuất thân là quân nhân, có cảm giác thân thiết với vợ quân nhân.
Chồng của cô ấy là Nghiêm Lỗi, anh hùng chiến đấu, là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong quân đội, không chỉ có tiếng tăm mà tương lai cũng rất có triển vọng.
Bí thư Mạnh nói: “Chuyện sát nhập trấn và huyện có rất nhiều chuyện phải làm, cũng là cơ hội để thanh niên tỏa sáng. Trong khoảng thời gian này, cô yên tâm ở đây đi.”
Ông ta nói vài lời khích lệ Kiều Vi, sau đó kết thúc cuộc gặp mặt.
“Công việc của cô do thư ký Hoàng sắp xếp.”
Kiều Vi đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư, đi tìm thư ký Hoàng: “… Nói là anh sắp xếp.”
Thư ký Hoàng nói: “Ừm, vậy Tiểu Phan, cậu đưa Kiều Vi đi đến phòng phát thanh đi.”
Kiều Vi là phát thanh viên, vốn thuộc ban tuyên truyền của ủy ban thị trấn. Cô cho rằng mình được điều chuyển đến, đương nhiên sắp xếp ở ban tuyên truyền nên không hể cảm thấy khác thường.
Tiểu Phan chính là nhân viên vừa đưa cô đi nhà trẻ.
Cậu ta hơi kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Cậu ta là người của văn phòng.
Trong cơ quan nhà nước có rất nhiều phòng ban, ngoài ra có một phòng ban đặc biệt gọi là “văn phòng”. Đây là phòng ban hỗ trợ lãnh đạo, có tác dụng liên kết giữa lãnh đạo và các phòng ban, điều phối tổ chức.
Người có thể chen vào văn phòng này đều không phải kẻ ngốc.
Kiều Vi là người bí thư Mạnh đích thân chỉ tên điều chuyển tạm thời. Cô ấy khác với những người ngẫu nhiên được ủy ban trấn điều chuyển bổ sung tạm thời từ cấp dưới lên làm việc.
Vốn Tiểu Phan nghĩ Kiều Vi sẽ được sắp xếp đến văn phòng, không ngờ thư ký Hoàng lại sắp xếp cô ấy vào phòng tuyên truyền.
Nhưng đương nhiên Tiểu Phan sẽ không bộc lộ điều gì trước mặt Kiều Vi, cậu ta cười ôn hòa: “Đi, chúng ta đi đến phòng tuyên truyền.”
Sau khi đưa Kiều Vi đến phòng tuyên truyền, sắp xếp xong xuôi, cậu ta trở về cũng không hỏi nhiều, chỉ báo cáo với bí thư Hoàng: “Đã bàn giao cho trưởng ban Chu.”
Bí thư Hoàng gật đầu.
Đến buổi trưa bí thư Mạnh mới phát hiện Kiều Vi không được sắp xếp làm ở văn phòng.
Ông ta hơi ngạc nhiên.
Thư ký Hoàng tự phê bình bản thân: “Tôi nghĩ cô ấy có trình độ học vấn, đặt ở phòng tuyên truyền sẽ thích hợp hơn. Có cần bảo cô ấy trở về không?”
Thư ký Hoàng nói không sai, cho cô ấy làm ở văn phòng hay phòng tuyên truyền đều không thành vấn đề.
Nhưng lãnh đạo không thích thay đổi quá nhanh, chuyện phân công công việc đại biểu cho ý lãnh đạo.
Bí thư Mạnh khoát tay: “Không cần, làm ở phòng tuyên truyền đi.”
Đồng chí trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, làm nhiều công việc chút cũng không sao.
Trưởng phòng Chu đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký Hoàng. Đầu dây bên kia báo rằng Kiều Vi, người được điều tạm từ trấn Hạ Hà Khẩu, sẽ được phân công đến ban Tuyên truyền.
Trưởng phòng Chu có chút kinh ngạc.
Bởi vì Kiều Vi không phải là người ông ta điều tạm. Nếu không phải trưởng ban Chu, thì ông ta biết hẳn là do lãnh đạo. Ngày hôm qua thư ký Hoàng có nói qua với ông, cây bút mới xuất sắc đến từ Hạ Hà Khẩu kia là do bí thư Mạnh chỉ đích danh điều tạm qua đây.
Trường hợp như vậy, trưởng ban Chu cũng nghĩ rằng Kiều Vi sẽ làm tại văn phòng, nghe trực tiếp nghe theo sự sắp xếp của bí thư Mạnh.
Trưởng ban Chu biết rất rõ quyết định này của thư ký hoàng hẳn là quyết được được đưa ra một cách ngẫu hứng. Vì nếu đã có sự sắp xếp từ trước thì hôm qua thư ký Hoàng đã báo cho ông ta rồi chứ không phải đợi đến lúc này.
Người như thư ký Hoàng sẽ không mắc phải những lỗi như thế này trong công việc.
Nhưng không sao cả, vì dù sao đây cũng đâu phải chuyện của ông ta. Điều thêm người cho ông ta càng tốt. Gần đến ngày Quốc khánh, công việc cũng nhiều hơn.
Cán bộ Phan giao Kiều Vi cho trưởng ban Chu, sau đó rời đi mà không nói thêm gì.
Vậy là Kiều Vi đành phải tự mình giải thích. Có những chuyện nếu không được làm rõ ngay từ đầu, vậy thì sau này sẽ rất dễ xảy ra mâu thuẫn.
“Trưởng ban Chu, ngài có biết tất cả những điều khoản mà tôi đã thương lượng với thư ký Hoàng không?” Cô hỏi.
Lúc Kiều Vi đến huyện, cô có liên hệ với bên ban Tuyên truyền này hai lần, thế nên cô hiểu rõ nơi này hơn thư ký Hoàng nhiều.
Trưởng ban Chu hỏi lại: “Có phải là vấn đề thời gian đi lại không?”
Thư ký Hoàng vừa mới giải thích với ông ta qua điện thoại.
Đây cũng là điều kiện đã được thương lượng với trấn Hạ Hà Khẩu, cũng đã được báo cáo với bí thư Mạnh. Tất nhiên Thư ký Hoàng phải giải thích trước, kẻo lại phạm sai lầm trong công việc.
Thư ký Hoàng sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.
Miễn là các điều khoản thương lượng được xác nhận rõ ràng, Kiều Vi cũng không có yêu cầu gì khác.
Trưởng ban Chu đã sắp xếp một bàn làm việc cho cô.
Chiếc bàn này không ai sử dụng, nhưng trên đó lại chất đầy giấy tờ và những vật dụng linh tinh. Còn có rất nhiều bản in ấn.
Kiều Vi hơi nhướng mày, cảm thấy ban Tuyên truyền này làm việc không ổn. Nếu biết ai đó sắp được điều tạm đến đây thì tệ gì cũng phải chuẩn bị cho người ta một cái bàn tốt mới phải.
Cô không biết rằng: việc điều cô đến ban Tuyên truyền là quyết định nhất thời của thư ký Hoàng, bên này vốn dĩ không chuẩn bị kịp.
Trưởng ban Chu đã gọi một số nhân viên đến giúp dọn dẹp.
Có hai nhân viên nam trẻ tuổi thể hiện thái độ ân cần rất rõ ràng.
Khi công việc dọn dẹp sắp xong, trưởng ban Chu cầm tách trà vừa cười vừa hỏi: “Con của cô đâu? Hôm qua tôi nghe thư ký Hoàng nói cô sẽ mang con đến đây mà?”
Kiều Vi trả lời: “Tôi gửi vào nhà trẻ rồi.”
Các nhân viên nam đã nhầm, hóa ra cô ấy đã có gia đình. Mấy anh trai rõ thất vọng, cũng bớt nhiệt tình với Kiều Vi.
Trưởng ban Chu quay sang nói với mọi người: “Các anh không biết cô ấy sao? Cô ấy là Kiều Vi, người của trấn Hạ Hà Khẩu. Bản thảo được đăng trên báo thị trấn hôm trước là do cô ấy viết đó.”
Nhiều tiếng “Ồ” vang lên trong văn phòng.
Có đôi khi giọng nói của một người cũng rất thú vị. Rõ ràng là cùng một từ, nhưng với cao độ khác nhau, độ dài khác nhau, âm lượng khác nhau, cảm giác khi nghe cũng hoàn toàn khác nhau.
Có người bất ngờ.
Có người nâng giọng mang theo chút khiêu thích.
Có người thấy mình không liên quan nên chỉ đơn thuần đáp lại một tiếng cho có lệ.
Thật thú vị.
Lúc Kiều Vi ở trạm phát thanh, cô còn tưởng bản thân đã yêu cuộc sống dưỡng lão, không hề biết trong thâm tâm vẫn là một công nhân. Đến khi trở lại hoàn cảnh này, tinh thần Kiều Vi lập tức dâng lên, đánh thức tâm hồn lao động của cô.
Kiều Vi treo túi xách và bình nước lên lưng ghế rồi lấy giấy vệ sinh mà cô mang theo ra. Trong thời đại thiếu thốn đồ dùng một lần này, việc luôn có sẵn giấy vệ sinh trong túi sẽ rất hữu dụng.
Nữ nhân viên bên cạnh nhìn túi xách và bình nước của cô rồi nói: “Bình nước mới thật đấy.”
Kiều Vi đáp lại: “Ừ, là đồ mới.”
Nữ nhân viên hơi hếch cằm định đáp lại, nhưng sau đó lại không nói nên lời.
Xét tổng thể hoàn cảnh mà nói, cảm giác đối với nhân viên điều tạm này không phải quá tốt nhưng cũng không quá tệ. Chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi.
Kiều Vi lấy hộp cơm và cốc nước tráng men từ trong túi xách ra, còn có lá trà cô mang theo, tất cả đều cất vào ngăn kéo.
Khi cô sắp xếp xong, mọi người đều bận rộn làm việc riêng, không ai quan tâm đến cô.
Khối lượng công việc của ủy ban huyện quả thực cao hơn ủy ban thị trấn.
Khi đến đây, Kiều Vi không còn cảm nhận được bầu không khí an nhàn như hồi còn ở ủy ban thị trấn nữa. Mọi người đều có thái độ làm việc của công nhân.
Rốt cuộc, cô không thể ngồi yên nên đi đến chỗ trưởng ban Chu rồi nói: “Trưởng ban Chu, bây giờ ngài có muốn tôi làm gì không?”
Trên bàn của Trưởng ban Chu có rất nhiều thứ, ông ta lật qua lật lại rồi chọn ra một bản thảo: “Vậy thì cô hãy đọc cái này đi.”
Kiều Vi hỏi: “Ngài muốn tôi chừng nào trả lại?”
Trưởng ban Chu trả lời: “Đưa lại cho tôi trước giờ tan tầm hôm nay.”
Công việc của Kiều Vi trong ủy ban huyện bắt đầu bằng việc hiệu đính một bài báo.
Đến giờ ăn trưa, không ai gọi cô đi ăn, chỉ có trưởng ban Chu nói: “Kiều Vi, đã đến giờ ăn rồi.”
Kiều Vi đáp lại, cầm lấy hộp cơm của cô rồi cùng đoàn người đi đến nhà ăn.
Nhân viên trong văn phòng chia thành các nhóm nhỏ, bọn họ không xem trọng các nhân viên điều tạm đến từ các đơn vị cấp dưới. Dù sao ngay cả ở nhà trẻ, các cô trông trẻ cũng đều có cảm giác vượt trội giống như vậy.
Kiều Vi không quan tâm, vì dù sao cô cũng đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến đây rồi.
Cùng lắm thì cô làm việc ở đây vài tháng, sau đó lãnh đạo sẽ điều cô trở về.
Chỉ cần ăn ngon uống ngon là được, mà điểm tốt nhất ở ủy ban huyện là đồ ăn ở nhà ăn rất ngon.
Cô đợi đến ba giờ chiều mới trả lại bản thảo đã được hiệu đính cho trưởng ban Chu.
Như vậy nếu có vấn đề gì xảy ra, cô vẫn còn một tiếng để làm.
Quả nhiên trưởng ban Chu quét mắt đọc một lượt, gật đầu rồi yêu cầu cô sao chép lại.
Sau khi chép xong thì đã là ba giờ năm mươi. Trưởng ban Chu gật đầu: “Được rồi.”
Kiều Vi trở lại chỗ ngồi, rót phần trà còn lại trong bình ra, đun sôi bình trà với nước nóng, cũng vừa đúng thời gian.
Họ đều đồng ý tan làm lúc bốn giờ trước ngày quốc khánh.
Kiều Vi đứng dậy, trên lưng đeo túi quân đội và bình nước, đi đến trước mặt trưởng ban Chu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người: “Trưởng ban Chu, tôi về đây.”
“Được rồi.” Trưởng ban Chu nói: “Cô đi đường cẩn thận.”
“Ôi.”
Vừa trả lời xong, Kiều Vi rời đi ngay.
Rời đi ngay.
Đi ngay.
Ngay.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Sao cô ấy lại rời đi?” Nữ đồng nghiệp ở bàn bên cạnh hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Bình thường năm giờ mới tan làm, bây giờ mới có bốn giờ thôi.
Trưởng ban Chu uống trà, vừa đọc bản thảo vừa nói: “Cô ấy dẫn theo con nhỏ, đường đi lại xa, đã thương lượng bốn giờ sẽ được tan làm.”
Nhân viên nói: “Thật mới mẻ nha, cô ấy còn đưa con đến đây nữa”.
Vì bình thường nếu các đơn vị cấp dưới điều tạm nhân viên, họ sẽ không điều tạm các nhân viên có điều kiện bất tiện mà nhất định sẽ chọn những người thuận tiện. Nhưng Kiều Vi là do bí thư Mạnh chỉ định, cho dù điều kiện có bất tiện thì cô cũng phải đi.
Trưởng ban Chu biết chuyện đó, nhưng cũng không nói gì.
Ông ta thổi lá trà rồi nói: “Sau ngày Quốc khánh, cô ấy sẽ tan làm lúc ba giờ rưỡi.”
Cả văn phòng lập tức ồ lên.
Họ chưa bao giờ thấy một nhân viên điều tạm nào lại kiêu ngạo như vậy.
Trưởng ban Chu nhấp một ngụm trà rồi lại nói tiếp: “Nếu trời mưa trời tuyết thì không cần đến, có việc thì gọi điện để cô ấy làm việc.”
Nhân viên trong ban tuyên truyền đều sửng sốt.
Nhân viên điều tạm từ các đơn vị đều là những người biết vâng lời.
Tất nhiên cũng có những người thụ động, lười biếng hoặc người dối trá, ưa nhàn, nhưng đa phần họ vẫn ngoan ngoan ngoãn, chăm chỉ làm việc. Một số người có tham vọng muốn ở lại đây còn có thể tỏ ra vô cùng ân cần.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy chuyện như thế này.
“Rốt cuộc cô ấy có biết bản thân là cấp dưới không vậy?” Có người tức giận nói.
“Đúng đấy, cứ như thể cô ấy được cấp trên cử đi giám sát công việc, còn chúng ta mới là cấp dưới.”
Thật ra, bình thường bọn họ có thói quen nói “những người ở đơn vị cấp dưới” thành “người cấp dưới”, vì dù sao bọn họ cũng là người ở đơn vị cấp trên.
Nhưng nói như vậy quá lâu lại khó tránh khỏi việc bọn họ cảm thấy mình giỏi hơn người ở đơn vị cấp dưới.
Đây cũng là vấn đề thường gặp ở các cơ quan nhà nước. Thói quan liêu quá nặng.
Trưởng ban Chu chỉ uống trà.
Nhóm người cầm bút đều có một chút vấn đề về văn chương.
Hai ngày trước, một người cầm bút đến từ trấn Thanh Sơn đã to tiếng trước mặt ông ta, khiến ông ta rất xấu hổ.
Những người ở các đơn vị cấp dưới cũng khá khó chịu.
Kiều Vi biết sau khi cô rời đi, người ở ban tuyên truyền sẽ nói xấu sau lưng cô. Nhưng cô không quan tâm.
Nếu người khác không cần cô, vậy thì cô cũng không cần phải để tâm đến họ.
Vô dục tắc cương. Kiều Vi không tính đến việc ở lại ủy ban huyện. Ủy ban thị trấn mới là chốn dưỡng lão thần tiên của cô.
Với cả, cô là người nhà quân nhân, sợ ai chứ?
Kiều Vi đến nhà trẻ đón Nghiêm Tương.
Giáo viên tiếp đón cô có vẻ kinh ngạc: “Chị đưa bé đi ngay sao?”
Kiều Vi nói: “Tôi được điều tạm, đã thỏa thuận với thư ký Hoàng sẽ tan ca lúc bốn giờ. Sau ngày Quốc khánh, tôi sẽ tan ca lúc ba giờ rưỡi.”
Dù là bí thư lãnh đạo, trợ lý lãnh đạo, vệ sĩ lãnh đạo, lái xe lãnh đạo, thậm chí cả bảo mẫu lãnh đạo, đều được cả.
Kiều Vi thương lượng với thư ký Hoàng, quả nhiên có hiệu quả.
Cô giáo đi vào trong rồi dẫn Nghiêm Tương ra ngoài.
Kiều Vi quan sát Nghiêm Tương.
Vào giờ nghỉ trưa cô có ghé qua đây một lần, nhưng lúc đó là giờ ngủ trưa ở nhà trẻ, cô không thấy được gì cả.
Bây giờ nhìn thấy Nghiêm Tương tinh thần vui vẻ, tâm tình cũng tốt, Kiều Vi yên tâm phần nào.
Cô cảm ơn cô giáo rồi dẫn Nghiêm Tương đi.
Cô vừa rời đi, cô giáo quay lại và nói với mọi người: “Sau ngày Quốc khánh, cô ấy sẽ tan ca lúc ba giờ rưỡi.”
“Sao lại đặc biệt như thế?”
“Tôi không biết, cô ấy nói là do thư ký Hoàng sắp xếp.”
Cô giáo Uông nói: “Cô ấy là người nhà cán bộ, chồng của cô ấy có cùng cấp bậc với bí thư Mạnh.”
“Ra là thế.”