Tô Du nói, “Tôi cảm thấy công đoàn chúng ta rất thích hợp.”
Phó xưởng trưởng Lí mặt mũi đen lại, như vậy vẫn chưa chịu buông tha, cầm lấy cái đuôi mãi không chịu buông tay.
Tôn Thụ Xuân cực khổ chết sống cũng không chịu cùng các cô làm chung một văn phòng, chắn chắn là do cũng không chịu nổi dàn đồng chí nữ này!
Công đoàn người ta bảo đi thì đi, phó xưởng trưởng Lâm mặt mũi đen sì kêu trợ lý Điền vào văn phòng.
“Tiểu Điền à, tôi cảm thấy bình thường cô rất thông minh lanh lợi mà. Tại sao bây giờ lại làm ra sơ suất lớn như vậy?” Phó xưởng trưởng Lí cũng cảm thấy thực phiền muộn, hắn cảm thấy trong ủy ban nhà máy tiểu Điền là một người cực kì thông minh nhanh nhẹn, đầu óc cũng rất linh hoạt, như thế nào mới vậy đã bị nắm được đuôi là sao.
“Tôi cũng có lí do.” Trợ lý Điền nhanh chóng đem quyết định của mình nói cho phó xưởng trưởng Lí nghe.
“Tôi thật sự không ngờ tới người nhìn có vẻ thành thật như Tô Du, lại có thể chạy đi cáo trạng. Tôi cũng chưa nói xong, cô ấy liền bỏ chạy. Phải để cho người ta nói xong hết chứ, nếu không cũng sẽ không có chuyện này.”
Phó xưởng trưởng Lí vẻ mặt thất vọng, “Tiểu Điền à, cô đang xem thường người khác. Tô Du kia hiện tại không còn là công nhân nữa, bây giờ cô ta là người của công đoàn. Cô đừng dùng mắt người già đi nhìn người. Cô ta mỗi ngày ở trong công đoàn tiếp đãi người, tầm nhìn chắc chắn so với trước kia rộng hơn nhiều. Cô ta…..”
Trợ lý Điền bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là người ta giả heo đòi ăn thịt hổ!
Phó xưởng trưởng Lí thở dài, “Hiện giờ xưởng trưởng Cao còn đang họp ở bên ngoài, nếu đến lúc đó công đoàn còn làm ầm ĩ lên, còn không biết sẽ ra sao nữa. Các nữ đồng chí này chỉ thích gây rắc rối!”
Bên này công đoàn còn đang thảo luận về chuyện này.
Hai vị ủy viên còn đang cân nhắc xem làm như thế nào để gây rối với ủy ban nhà máy, làm cho ủy ban nhà máy ăn một cục nghẹn lớn.
Tô Du bảo trì im lặng.
Ủy viên Hồ nói, “Tiểu Tô, cô có ý kiến gì không?”
Tô Du lắc đầu, “Là tôi đem phiền toái đến cho công đoàn, bây giờ nghĩ lại hành động lúc nãy của tôi, không nên vì chuyện của tôi mà làm khó công đoàn. Là tôi phá hủy sự hòa thuận của nhà máy dệt Giang Đông chúng ta. Tục ngữ nói mọi người cùng đồng lòng thì mọi chuyện đều tốt, nhưng tôi cảm thấy mình là một tên tội phạm.”
Nghiêm Tiểu Phương vội vã nói, “Chị Tô Du, là do ủy ban nhà máy bên kia gây chuyện, không liên quan đến chuyện của chị. Đừng nghĩ lung tung.”
Mọi người gật đầu. Không có cái gọi là phá hư sự hòa thuận, bởi vì bọn họ chưa bao giờ hòa thuận.
Giữa trưa tan ca, Tô Du liền mang theo túi đứng ở cửa chờ Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí. Việc chuyển chính thức của Tô Tiểu Chí cũng gần như đã thành công, cô nhất định phải cho mọi người trong nhà biết chuyện này.
Đây coi như là cô tìm cách mang lợi ích đến cho gia đình cô.
Cho đến lúc này đây, cả nhà năm miệng ăn, có đến bốn người đã đi làm việc. Ngoại trừ Lưu Mai hiện tại chưa có bản lĩnh gì đang đi học nghề ở ngoài, chị em bọn họ cả ba người đều đang làm việc bên trong xưởng dệt. Chỉ là tiền lương, có thể tích cóp được một khoản tiền. Sau đó dựa vào chức vị của Tô Đại Chí có thể đem một chút vải bán ra ngoài, cô cảm thấy không chừng năm sau có thể mua được nhà.
Mua nhà luôn là kế hoạch trong lòng cô. Nhất định phải mua nhà. Một đại gia đình đông đúc đều sống chung với nhau trong một gian phòng, thật sự rất chật chội. Hơn nữa sau này Tô Tiểu Chí cũng sẽ kết hôn….
Trước khi rời đi cô sẽ thuê nhân viên bảo vệ và người giúp việc hợp pháp, cô sẽ không rời bỏ em trai và em gái của mình. Nếu không có bọn họ chăm sóc, ngày hôm ấy không có cách nào vượt qua được.
Giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp phòng,…Dành nhiều thời gian quý báu như thế chỉ để làm mấy chuyện linh tinh, nghĩ lại thật đáng sợ.
Cô hoàn toàn không phải là làm biếng, cô là người làm những chuyện đại sự.
Hơn nữa bây giờ một người ở trong một căn nhà lớn, là không phù hợp với dư luận xã hội, rất dễ rơi vào dư luận của người dân. Vẫn là ở cùng mọi người trong gia đình có vẻ an toàn hơn.
Tô Du nghĩ trong lòng thực tốt đẹp, lúc nhìn thấy Tô Tiểu Chí, trên mặt còn mang theo nụ cười. Sau đó còn chưa kịp đi qua, túi xách đã bị người kéo lại.
“Tô Du!”
Nghe trong âm thanh mang theo sự phẫn nộ, trên mặt Tô Du nở một nụ cười thật to, “Ra là trợ lý Điền, cô sao lại không đi căn tin ăn cơm, có muốn đến nhà chúng tôi ăn cơm không? Nếu cô đặc biệt đến tìm tôi chỉ để giải thích mọi chuyện thì không cần, mọi chuyện đều đã là quá khứ, tôi đã sớm tha thứ cho cô rồi.”
Trợ lý Điền giận xanh tái mặt. Vừa tới giữa trưa bọn tôi đã cảm thấy khó chịu, bản thân cô vậy mà bị một nhân viên xưởng xoay như chong chóng, làm cho cô phải chịu giáo huấn trước mặt nhiều người. Nghĩ lại liền cảm thấy thực ấm ức.