Tôn Mẫn quay qua nhìn người nhà một cái, sau đó giơ tay ra đón lấy tiền và nhỏ giọng nói: “…Tôi không có phiếu vải.” Chỉ cho tiền không cho phiếu thì mua quần áo mới bằng cách nào chứ.
Lưu Mai nghe thế bèn lấy hai tờ phiếu vải từ trong túi ra: “Chuyện này dễ thôi, tôi có hai tờ, hay là cô dùng phiếu khác để đổi với tôi đi?”
Tôn Mẫn: “…” Còn nhỏ nhen hơn cả Ngô Quốc Chí nữa, hèn chi Ngô Quốc Chí không thèm để mắt tới chị cả nhà cô ta!
Công xưởng dệt may ở Giang Đông, trong phòng làm việc của công đoàn, Tô Du vừa đến văn phòng đã ngáp lên ngáp xuống.
Những người khác trong văn phòng đều nhìn cô, Nghiêm Tiểu Phương nói: “Chị Tô Du, chị không khỏe sao?”
“Có lẽ do mấy ngày hôm nay trời bắt đầu chuyển lạnh rồi.” Tô Du xoa xoa lỗ mũi và cảm thấy rất khó chịu.
“Đúng là thời tiết bắt đầu trở lạnh rồi, chị Tô Du, thế sau này thời tiết trở lạnh thí chị lên xuống ca cũng không tiện lắm, chị có từng nghĩ làm đơn xin ở trong ký túc xá đơn thân không, như thế rất thuận tiện.”
Ở ký túc xá với người lạ sao?
Không không không, tuyệt đối không được, tình trạng vệ sinh rất đáng ngại, đúng vậy, cô đang nói về tình trạng vệ sinh của mình, tới lúc đó giường không ai trải, chăn không ai gấp, quần áo không ai giặt, nước rửa chân không ai nấu, thế này thì hình tượng long lanh của cô chẳng phải sẽ không còn nữa sao?
“Không cần đâu, trong nhà vẫn còn chỗ ở, cần gì phải gây phiền phức cho xưởng chứ, những thanh niên độc thân trong xưởng vẫn còn rất nhiều đấy.”
Ủy viên Hồ cười nói: “Nói đến thanh niên độc thân, Tiểu Tô á, khi nào em kết hôn đấy, em và đối tượng của em không phải đã hẹn hò vài năm rồi sao?”
Thần sắc của Nghiêm Tiểu Phương có chút phức tạp, tên Ngô Quốc Chí kia thật sự không xứng với chị Tô Du đâu.
Tô Du cười nói: “Trước đó anh ta luôn bận rộn công việc, sau này em đến công đoàn cũng bận rộn nên cũng không còn nhắc đến nữa, em nghĩ có lẽ phải đợi năm sau đấy.” Cô vừa nói vừa để lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.
Ủy viên Hồ cười nói: “Khi nào em tổ chức hôn lễ hãy nói với tụi chị một tiếng nhé, tụi chị cũng muốn dự náo nhiệt, còn không tổ chức trong xưởng càng tốt hơn.”
“Còn chưa quyết định nữa, chắc chắn là phải nghe theo sự sắp xếp của anh ấy rồi.”
Ủy viên Trương nói: “Có thể tìm được người bạn đời tốt như Tiểu Tô, đối tượng của em thật sự rất hạnh phúc đấy.”
Vừa nói xong, điện thoại trong văn phòng đã reo lên.
Ủy viên Hồ lập tức bắt máy lên: “Đúng, đúng là bên chúng tôi, đúng vậy, cô ấy là…” Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tô Du một cái, sau đó tiếp tục nói: “Đúng vậy, mấy năm rồi, vẫn còn đang hẹn hò đấy, sao chứ? Không thể nào, vu khống người khác, đúng là vu khống người khác mà, được rồi, tôi lập tức dẫn cô ấy đến đó.”
Nghe thấy cuộc điện thoại có vẻ không ổn lắm, những người khác trong công đoàn đều nhìn về phía cô.
Ủy viên Hồ nhìn Tô Du khiến cô cảm thấy có chút khó hiểu: “Ủy viên Hồ, sao thế, chị muốn sắp xếp em làm việc gì sao?”
Nhìn bộ dạng này của cô, ủy viên Hồ tỏ vẻ bực mình rồi thở dài một cái đứng dậy: “…Em đi theo chị một chuyến, có chút chuyện cần em xử lý một chút.”
“Lão Hồ, đã xảy ra chuyện gì thế?” Ủy viên Trương lo lắng nói.
“Không sao, mọi người đi bận đi, tôi và Tiểu Tô đi ra ngoài một chuyến, không phải chuyện công việc đâu, mọi người hãy yên tâm.”
Tô Du tỏ vẻ khó hiểu và đi theo ủy viên Hồ ra bên ngoài. Đi ra khỏi cửa Tô Du mới hỏi: “Ủy viên Hồ, có chuyện gì thế, có phải em đã làm sai chuyện gì không?”
Lúc này ủy viên Hồ mới nhìn cô nói: “Tiểu Tô, có chuyện này chị cần phải nói với em một tiếng, em đừng quá kích động.”
“Ủy viên Hồ, có chuyện gì thế, sao nghe có vẻ căng thẳng thế.”
“Ái chà…Cú điện thoại vừa nãy là bên công xưởng máy móc ở Giang Đông gọi đến, họ muốn điều tra xem Ngô Quốc Chí ở xưởng họ và em có phải đang hẹn hò không, sau khi biết hai người đang hẹn hò thì họ đã nói cho chị biết một chuyện, Ngô Quốc Chí đang có quan hệ tình cảm với một đồng chí nữ ở công xưởng máy móc, Ngô Quốc Chí còn nói hai người đã chia tay rồi, không còn mối quan hệ gì cả.”
“Hả? Uỷ viên Hồ, chị có nhầm lẫn gì không, sao có thể chứ, Ngô Quốc Chí sao có thể là người như thế chứ, tụi em đã hẹn hò năm năm rồi đấy, anh ấy không thể nào đối xử với em như thế.”
Nói thì nói thế thôi nhưng đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe ngấn lệ rồi.
Người ngoài nhìn vào đều biết đã kinh động đến lãnh đạo đơn vị rồi thì chắc chắn là sự thật rồi.
“Không chỉ thế, anh ta còn bêu xấu sau lưng em nữa, nói em lười biếng tính tình tệ hại, con người rất có vấn đề nên mới không hẹn hò với em nữa.”