“Vị đồng chí này, xin cô hãy yên tâm, hôm nay chúng tôi sẽ làm rõ ràng chuyện này, nếu như đồng chí Ngô Quốc Chí thật sự phạm lỗi lầm này thì chúng tôi sẽ cân nhắc đưa anh ta đến đồn cảnh sát.”
Anh ta quay qua nhìn Tô Du ra sức chớp chớp mắt để Tô Du phối hợp với anh ta vượt qua ải này rồi tính tiếp.
Nhưng Tô Du coi như không nhìn thấy và nói với vẻ mặt đầy đau khổ: “Chia tay rồi sao? Chia tay lúc nào mà tôi lại không biết thế nhỉ? Mấy ngày trước chẳng phải anh còn tới đơn vị ăn cơm với tôi sao, những đồng chí trong công xưởng có thể làm chứng đấy. Ngô Quốc Chí, anh khiến tôi thất vọng quá, anh đã làm tổn thương trái tim của tôi, trước đó ủy viên Hồ nói với tôi, tôi vẫn chưa tin, không ngờ anh lại đối xử với tôi như thế. Anh nói tôi lười biếng, tính khí không tốt sao, những năm qua anh đến nhà tôi ăn cơm, anh lúc nào cũng nói muốn ăn thịt kho, tôi một miếng cũng không nỡ ăn, để mặc anh ăn hết. Thế mà anh còn bảo tôi háu ăn sao, anh đúng là mở to mắt nói dối mà.” Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Ngô Quốc Chí.
Ngô Quốc Chí đỏ hết cả mặt và tức đến mức nói không nên lời.
Tô Du vẫn tiếp tục khóc lóc: “Ngô Quốc Chí, anh thử hỏi lại lương tâm của mình đi, anh không có lỗi với tôi sao, chúng ta đã hẹn hò năm năm đấy, năm xưa lúc mới quen tôi mới có hai mươi tuổi thôi, trẻ trung là thế, tôi vì đợi anh mà bây giờ đã đến từng tuổi này rồi. Bên này tôi chuẩn bị đám cưới, bên kia anh lại phản bội tôi, năm năm đó, gần hai ngàn ngày đấy, cả đời người có bao nhiêu cái năm năm chứ, cả đời người có bao nhiêu cái tuổi thanh xuân chứ, sao anh có thể làm ra những chuyện cầm thú cũng không bằng như vậy chứ?”
Âm thanh thảm thiết khiến người nhìn đau lòng, người nghe rơi lệ, Tôn Mẫn luôn nằm khóc lóc bên cạnh cũng không dám khóc nữa, cô ta đỏ hết cả mặt nằm đó không dám nhìn Tô Du.
Khóe mắt Ngô Quốc Chí cũng bắt đầu ngấn lệ, anh ta đưa tay lên lau mặt một cái: “Tô Du…”
Đúng là anh ta không thích Tô Du, nhiều lúc còn muốn đá cô một cái nữa.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Du như thế, trong lòng anh ta cũng có chút khó chịu. Nghĩ kỹ lại thì những năm qua Tô Du đối xử với anh ta cũng không tệ…ngoại trừ điều kiện hơi tệ một chút.
Ủy viên Hồ cũng đỏ hoe mắt nói: “Anh là cái đồ cầm thú cũng không bằng, tư tưởng đạo đức đồi bại, Tiểu Tô luôn nói tốt về anh ở đơn vị của chúng tôi, thế nào mà anh lại bêu xấu sau lưng cô ấy, lương tâm của anh bị chó tha mất rồi.”
“Tôi, Tô Du, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi đồng ý kết hôn với cô, sau này tôi đảm bảo sẽ đối xử tốt với cô.”
“Bốp!”
Tô Du giáng một bạt tai thật mạnh, cuối cùng cô cũng thoải mái rồi.
“…” Cả văn phòng đều trở nên im lặng.
Tô Du chỉ thẳng vào khuôn mặt trái đang sưng vù của Ngô Quốc Chí và nói: “Ngô Quốc Chí, anh là cái đồ phản bội. Tư tưởng của anh thật thối nát, anh có lỗi với những chỉ dạy của đảng, có lỗi với sự bồi dưỡng của xã hội mới, anh có lỗi với sự hy vọng của quần chúng nhân dân. Anh đã phản bội tất cả mọi người, cả đời này tôi cũng không bao giờ đón nhận anh đâu, anh là cái đồ phản bội!”
Trong phòng làm việc, Ngô Quốc Chí ngơ ngác, Tôn Mẫn cũng mở to mắt ngạc nhiên.
Giám đốc Khương cũng đứng đờ lại.
Tội danh này rất lớn đấy.
Ủy viên Hồ tâm trạng rất sảng khoái, không hổ là người làm tuyên truyền, đúng là có tính giác ngộ cao!
“Tiểu Tô nói đúng lắm, loại người này chúng tôi kiên quyết không chấp nhận nhưng danh tiếng của Tiểu Tô chúng tôi anh nhất định phải đính chính.”
Giám đốc Khương ho khụ khụ: “Các cô chuẩn bị làm thế nào?”
“Tất nhiên là viết một lá thư kiểm điểm và công khai xin lỗi Tiểu Tô của chúng tôi. Sau này Tiểu Tô còn phải tìm đối tượng đấy.”
Tô Du sưng mắt nói: “Có tìm được đối tượng hay không tôi không quan trọng, tôi chỉ không thể để người ta cảm thấy đơn vị chúng tôi không có mắt nhìn người, cảm thấy công đoàn của chúng tôi có mắt như mù mới tuyển phải người như tôi, tôi đã bị người ta làm tổn thương rồi, tôi không thể để đơn vị của tôi bị người ta dị nghị sau lưng được.”