“Vậy chị muốn tìm một người như thế nào?”
“Ở thời đại ai cũng cần cù này thì nhất định cũng phải cần cù. Loại bao gồm cả việc nhà ấy. Ai bảo năm nay không mời được người đâu. Đàn ông không làm việc nhà, chẳng nhẽ chờ cô làm?
“Có chí tiến thủ.” Phải thuộc dạng kiếm tiền cho vợ với tinh thần không được chùn bước. Mục tiêu cuối cùng là giao tiền lương cho vợ mỗi tháng, càng ngày càng nhiều càng nhiều...
“Tư tưởng tiến bộ.” Trời đất bao la, vợ là lớn nhất.
“Chỉ có thế này thôi à?” Uỷ viên Hồ hiếu kỳ hỏi.
Tô Du gật đầu, “Chỉ vậy thôi.”
“Bề ngoài thế nào cũng không quan tâm?”
Tô Du cười lắc đầu, “Không quan tâm.” Dù sao những người xấu xí cũng không lọt vào phạm vi tuyển chọn của cô.
Uỷ viên Hồ vỗ ngực nói, “Em nói với chị nha Tiểu Tô, điều kiện này của em, rất nhiều rất nhiều người đều đạt được, đừng nản lòng, sau này sẽ tìm được người tốt hơn!” Tiểu Tô vẫn còn điều theo đuổi là được rồi, sợ nhất là hoàn toàn mất hết hy vọng. Đến lúc đó có khi làm việc ngu ngốc gì cũng nên.
Về lại văn phòng, những đồng chí trong văn phòng công hội cũng nhìn chằm chằm các cô.
Uỷ viên Trương còn định hỏi, uỷ viên Hồ len lén chỉ sang Tô Du rồi lắc đầu. Những người khác thấy vậy đều hiểu ý, không hỏi tiếp nữa.
Tô Du tỉnh bơ cầm bản ghi chép, “Tôi đi xác nhận lại về cuộc thi số một với bộ phận sản xuất đây.”
Nói xong rồi đi mất.
Ngay khi cô vừa rời khỏi, trong văn phòng bắt đầu líu ríu nói chuyện.
Nửa tiếng sau khi Tô Du quay về, ánh mắt của những người trong văn phòng nhìn cô đã khác, có đồng cảm, thương xót, lo lắng, còn có chút đau lòng phẫn nộ.
Nhưng ai cũng không nói việc này.
Tô Du thầm nghĩ, cuối cùng chị đây cũng trở thành một quý tộc độc thân.
Buổi tối khi cả gia đình đều về đến nhà, Lưu Mai thỉnh thoảng nhìn sang chị cả nhà mình. Muốn biết tình hình hiện tại của chị cả. Xế chiều hôm nay cô ta cũng có nghe nói một phần, lo sợ bị người khác để ý, nên không có đi hỏi thăm, chỉ biết là Ngô Quốc Chí đã viết một bảng kiểm điểm, khen chị cả cô lên tận trời.
Chỉ như thế thôi, Lưu Mai cũng đã rất bội phục cúi đầu quỳ lạy chị cả nhà mình.
Chuyện xấu gì cũng làm, còn có thể tránh thoát được, đây đúng là việc chỉ có chị cả mới làm được.
“Đều ở nhà hết rồi, chị muốn nói với mọi người một việc.”
Tô Du nghiêm túc nhìn mọi người.
Các thành viên đều ngồi xuống, chờ cô tiếp tục nói.
Đây đã trở thành thói quen của cả gia đình, việc chị nói đều là chuyện quan trọng, phải chăm chú lắng nghe.
Tô Du nhìn một vòng, sau đó nặng nề thở dài, “Chị chia tay rồi.”
“....” Ý gì? Người một nhà ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Lưu Mai ngây người.
“Đúng vậy, chị đã chia tay với đồng chí Ngô Quốc Chí. Sau này chị và anh ta chẳng có liên quan gì đến nhau cả.”
Cô móc tiền ta, “Số tiền này, là phí đền bù tổn thất năm năm qua của chị đây. Cũng là thứ mà Lưu Mai mong muốn! Tổng cộng 42 đồng tiền, năm năm đấy. Thanh xuân của chị các em chỉ đáng giá bao nhiêu đây?”
“Chị, để em đi đánh tên tinh trùng lên nào kia!” Tô Tiểu Chí xúc động đứng dậy, Tô Đại Chí cũng nhanh chóng đứng theo.
“Ngồi xuống hết cho chị!”
“Chị, có phải tên Ngô Quốc Chí kia đối xử tệ bạc với chị đúng không...” Tô Tiểu Chí tức giận nói.
Tô Du thở dài, “Chuyện đều đã qua rồi. Thật ra chị đã phát hiện ra từ sớm, chỉ là không muốn để mấy đứa lo lắng, nên không nói với các em.”
Lưu Mai: “....” Chị, vậy bây giờ chị nói làm chi?
Tô Du nói, “Ngô Quốc Chí do đã tìm thấy nữ đồng chí trẻ và đẹp hơn chị, nên không quan tâm đến chị nữa. Anh ta đã luôn chán ghét chị, cảm thấy chị không đẹp, nên khi nhìn thấy nữ đồng chí trẻ hơn, đã thay đổi.”
Lời nói đầy tủi thân chua xót.
“.... Chị, thật ra chị cũng rất đẹp.” Tô Lâm an ủi.
Tô Du chỉ quần áo trên người mình, “Đẹp không, quần áo đẹp không, tất nhiên là không! Chị tất nhiên biết rõ. Nhưng năm gần đây, chị vì cái nhà này, vì mấy đứa, không nỡ ăn no, không nỡ mua đồ mới. Cuối cùng mới có thể thua bởi một nữ đồng chí chỉ có vẻ ngoài tuổi trẻ, còn lại đều thua xa chị. Vì sao? Bởi vì người ta bằng lòng chi tiền mua quần áo trang điểm xinh đẹp! Rất nhục nhã đó, thật sự rất nhục nhã đó! Cho nên từ nay về sau, chị quyết định thay đổi, mỗi ngày ăn mặc cho có thêm sức sống. Chị sẽ không bao giờ thua kém những cô gái trẻ tuổi kia nữa. Cũng sẽ không để cho nhà họ Tô mất thể diện. Cũng không để cho người khác nghĩ rằng chị của các em chỉ là một cô gái lỡ thì chẳng ai màn tới...”
Nói xong nước mắt bắt đầu rơi xuống.
“Chị....”
Ba chị em cũng đỏ mắt áy náy nhìn chị cả nhà mình. Đặc biệt là Tô Lâm, mấy năm nay cô bé có nhiều quần áo mới nhất. Nếu chị có những bộ đồ mới đấy, có lẽ đã kết hôn được từ lâu rồi.
“Chị, em sẽ chăm chỉ kiếm tiền, cho chị ăn diện thật đẹp, sau này ai cũng sẽ thua xa chị.” Tô Tiểu Chí lau nước mắt nói.
Tô Đại Chí mắt đỏ hoe gật đầu, nói, “Chị, em sẽ cho chị chất vải thật tốt, chị may thêm quần áo mới để mặc.”
“Chị, em sẽ không muốn quần áo mới nữa...” Khuôn mặt Tô Lâm đều là nước mắt.
Tô Du cảm động nhìn em trai em gái của mình, sau đó nhìn Lưu Mai.
Lưu Mai cũng khóc không ra nước mắt. “Chị, em sẽ để vé vải cho chị.”