Tô Du kiên quyết từ chối: “Em trai em gái để tôi mua, mua ít bọn họ không đồng ý, chê tôi làm mất mặt.”
Nhân viên bán hàng lập tức thay đổi ánh mắt, sao mình lại không gặp được anh trai em gái tốt như vậy. Sau đó nhanh chóng tìm kiếm quần áo cho Tô Du, cũng không quan tâm đến màu sắc hay kích cỡ như thế nào, đặt hết lên trên quầy. Sau đó bắt đầu tính phiếu công nghiệp và phiếu vải.
Hai bộ trang phục Lenin tổng cộng hết mười hai thước phiếu vải cộng với hai phiếu công nghiệp, chỉ quy riêng ra tiền mặt đã mất hai mươi tệ.
Trong thời đại mà mức lương bình quân đầu người là ba mươi tệ một tháng này, đây gần như là quần áo cao cấp.
Còn đang định mua thêm váy liền nhưng trong nháy mắt đã bán hết sạch.
Tô Du ngay lập tức thấy chán nản.
Nghiêm Tiểu Phương nói: "Chị còn tính là không tệ, có thể mua được hai bộ đồ Lenin. Bình thường quần áo may sẵn ít đến đáng thương, muốn mua cũng không được. Hơn nữa cũng may là chúng ta ở tỉnh ở khu vực bên dưới trong phố trong huyện còn không có quần áo may sẵn để bán. Muốn mua quần áo còn phải đi đến tỉnh của chúng ta."
Tô Du chạm vào bộ quần áo mới mua của mình nói: "Em nói xem trong nhà máy của chúng ta có nhiều vải như vậy, sao chúng ta lại không làm quần áo may sẵn?"
"Đây còn không phải là do cấp trên chỉ đạo sao, muốn mở rộng sản xuất. Việc sản xuất nguyên liệu của chúng ta đã đủ bận bịu rồi, không còn hơi sức đâu để may quần áo. Hơn nữa muốn nay quần áo phải nhập máy móc. Nhà máy của chúng ta không có tiền. Chị nói xem, nếu có tiền thì cuộc sống của công nhân trong nhà máy đã không tệ như vậy. Công nhân nhà máy thép và bãi than ở bên kia phòng ở cũng tốt hơn chúng ta, nhà ở xây theo dãy đó. Nhà máy của chúng ta cũng chỉ giải quyết cho một vài hộ gia đình.”
“Trong nhà máy của chúng ta có thể xây nhà ở không?” Tô Du đột nhiên có một ý tưởng.
“Không có tiền, em thấy xây không được đâu.” Nghiêm Tiểu Phương lắc đầu.
Tô Du nhất thời thấy vui vẻ. Nhất định phải xây nhà. Không xây nhà thì làm sao cô có thể sống trong phòng lớn.
Mua quần áo xong, cả hai đến quầy giày để mua giày.
Tô Du không đu nổi giày giải phóng và giày thể thao trắng, giá những thứ này có thể bằng với một đôi giày da thật.
Da của thời này mới đẹp làm sao, đó chính là da thật. Có cùng cấp độ với da của đôi giày cao cấp trước đây của cô. Là đồ tốt nha.
Tô Du xỏ đôi giày mới mua vào giẫm thử, vô cùng thoải mái.
Nghiêm Tiểu Phương trùng mắt ngẩn người nhìn cô: "Chị Tô Du, đôi giày này của chị cứ như vậy mà chạm đất rồi?"
"Ừm, đi vào rồi không phải sẽ chạm đất sao?"
"..." Như thế nào thì cũng phải để ở trên giường một tối chứ. Đây là giày mới đó.
“Đi, chúng ta đi tìm chỗ thay quần áo, chị nhất định phải mặc quần áo mới vào.” Tô Du vui vẻ nói.
Mặc trang phục Lenin, đi giày da nhỏ, cuối cùng cũng không khác mấy so với tạo hình của kiếp trước.
Buổi tối, Tô Du mặc quần áo mới đi giày mới về nhà, làm sáng mù mắt những hàng xóm của toàn bộ khu nhà.
Đây là ai, có phải là đi nhầm chỗ không?
Thím Điền đang cho cháu trai đi tiểu suýt chút nữa thì đánh rơi cháu xuống đất, may mà đứa trẻ ôm chặt lấy mông mới không bị đập xuống đất.
"Tiểu Tô, mua quần áo mới à?"
"Đúng vậy, Tiểu Chí Đại Chí đối với tôi tốt lắm. Để tôi mua thêm quần áo."
Chị dâu Lý đang chuẩn bị nấu cơm, cầm cái xẻng không nấu nữa, nhìn chằm chằm quần áo của cô: "Thật là có tinh thần, chắc chắn là không rẻ."
Tô Du thở dài: "Đúng vậy, tôi đau lòng lắm. Nhiều năm rồi tôi không được mua quần áo tốt như vậy. Thực ra quần áo tôi mẹ tôi mua trước đó tôi có thể mặc thêm hai mươi năm nữa."
Chị dâu Lâm hàng xóm bưng rau đã rửa sạch trở lại, vây quanh cô đánh giá: "Các cô gái trẻ tuổi nên mặc đồ có tinh thần hơn. Nhìn Tô Du ăn mặc xem, cứ như là thay đổi thành người khác. Chị thấy rất đẹp. Sau này vẫn nên mặc như thế. "
Tô Du cười: "Thường ngày thì không nỡ mặc, đi làm có thể mặc thì mặc. Dù sao cũng là cán sự. Không thể khiến đơn vị mình mất mặt được."
Dù sao thì bình thường cũng đi làm cả ngày.
“Ăn mặc có tinh thần như thế làm gì, trông cứ như yêu tinh.” Thím Lưu đỏ mắt, khóe miệng nhếch lên, cảm thấy gần đây có gì đó không ổn, cuộc sống của nhà lão Lưu dường như đã thay đổi. Người không có tiền đồ như Lưu Mai không kể đến. Nhà lão Tô liền một lúc có ba công nhân, cũng không biết là gặp vận may gì.
Tô Du liếc bà ta một cái: "Thím Lưu, đây là do thím không có kiến thức. Đây là quần áo Lenin, ai làm cán bộ đều sẽ mặc. Tầm nhìn của thím quá nông, nên nâng nó lên. Dù sao cũng là người ở tỉnh, đừng đến ngay cả anh em nông dân như chúng tôi cũng không thể sánh được."