“Chị chẳng phải vừa mua sao, chị của em là cái loại người tiêu tiền hoang phí sao? Chị cũng là vì em với Tiểu Chí mới phải suy nghĩ nhiều đến thế. Chị đang dành tiền để đổi một căn phòng lớn hơn cho mấy đứa. Tiền này phải được chi tiêu hợp lý chứ.”
Tô Đại Chí nghe vậy, trợn tròn mắt: “Chị, mua nhà, là chuyện của gia đình chúng ta sao? Làm gì có khả năng, nhà đâu ra mà mua?”
“Vậy thì em cũng đừng lo lắng. Chị sẽ cẩn thận tìm nhà ở. Trước mắt thì cứ tiết kiệm đi. Em hãy nhớ rõ, một ngày nào đó nhà ta sẽ ở một căn nhà ba phòng ngủ.”
Tô Đại Chí cảm thấy như thể đang nằm mơ.
Việc này không thể nào!
Đến cả lãnh đạo của mấy nhà máy cũng không ở được một căn nhà tốt như thế.
Đương nhiên không thể cãi lại lời của chị nói, khó lắm chị ấy mới vui vẻ như thế.
Đi đến trường học, Tô Du liền trực tiếp đến phòng giáo vụ lĩnh bằng tốt nghiệp cùng giấy chứng nhận tốt nghiệp loại giỏi. Bằng tốt nghiệp hiện giờ cũng giống như giấy khen, ở trên là một tấm hình, bên dưới ghi bốn chữ chỉ thị tối cao. Thoạt nhìn, Tô Du còn tưởng rằng bản thân nhận được một tờ giấy chứng nhận được vua ban.
Vĩ nhân à…
Nếu thật sự là một vĩ nhân nào đó đưa cho nàng giấy chứng nhận thì tốt rồi.
“Bạn học à, em có sao không?” Giáo vụ trong phòng giáo viên thấy nàng mơ mơ hồ hồ, hiếu kỳ hỏi. Cô lúc này không khác gì Phạm Tiến* trúng cử là mấy.
“À, tôi đang nhìn đồng chí chủ tịch vĩ đại, trong lòng có chút kích động. Cậu xem chủ tịch của chúng ta vĩ đại đến cỡ nào. Nhìn ảnh chụp cũng thấy hào nhoáng rồi.”
Giáo viên: “...”
Cầm hai tờ giấy chứng nhận trong tay, Tô Du chập choạng đi tìm cô giáo Từ.
Cô giáo Từ đang chuẩn bị vào lớp, nhìn thấy Tô Du thì vô cùng vui vẻ. Tô Du dạo gần đây không đến lớp, bà cũng không quen, trong lớp cũng không có ai tương tác với bà.
Hơn nữa chính mình dạy nên được một học sinh ưu tú, bà cũng cảm thấy rất có thể diện.
Vì đang vội vàng vào lớp, cô giáo Từ cũng không nhiều lời gì, cầm một đống sách, kêu Tô Du về nhà xem lại. Mặc kệ sang năm có thể báo danh hay không, tổng quan vẫn phải xem lại bài cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tô Du ôm một đống sách, trong lòng không khỏi hào hứng:
“Cô à, em nhất định sẽ ôn tập thật chăm chỉ.”
“Đi về đọc sách đi, không hiểu thì có thể đến hỏi cô. Nhưng cô cũng không chắc có thể giúp em được bao nhiêu. Cấp ba có rất nhiều môn, cô cũng không hiểu được hết. Cô khuyên em là nếu có thời gian, có thể đến trường báo danh nghe giảng."
“Vâng, em ôn tập sơ qua trước, sau đó sẽ đi dự thính.” Thi đại học cần dự thính sao, lúc trước thành tích của cô vô cùng tốt đấy!
Tô Du tự tin lật sách xem, sau đó ngây ngẩn cả người… Xong rồi, kiến thức hồi cấp ba cô đã ném đi sạch sẽ. Hơn nữa sách giáo khoa lúc này với trước kia học hoàn toàn không giống nhau.
Đã từng là một học sinh giỏi, Tô Du nhìn về phía cuốn sách giáo khoa cao trung, cô đặt ra mục tiêu cho chính mình ít nhất phải là Đại học Bắc Kinh hoặc Đại học Thanh Hoa. Không có lý do gì mà một học sinh giỏi nhiều năm như cô, trong não chứa rất nhiều kiến thức phong phú, mà ngay cả kì thi của trường đại học tốt nhất cũng không vượt qua được.
Nhưng mà sau khi nhìn đến sách giáo khoa, Tô Du ngay lập tức thay đổi mục tiêu của mình.
“Làm người thì phải làm đến nơi đến chốn, phải thiết thực, phải bước đi từng bước một. Cũng không nhấy thiết phải đi học ở Bắc Đại hay Hoa Đại. Ít nhất trong nhiều năm sau ở tương lai, có bằng đại học là đã có đủ sức để hòa mình vào xã hội. Không nhất thiết phải tra tấn bản thân mình đến mức như vậy. Dù sao thì bằng cấp và năng lực cũng không giống nhau. Cho dù bằng cấp có cao đến đâu mà không có năng lực thì cũng bằng không. Nếu đã biết rõ năng lực bản thân thì hoàn toàn không cần phải có bằng cấp để tôn lên nữa.”
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình không vượt qua được kỳ thi.
Tô Du vừa đi trên đường vừa lật lật vừa xem sách giáo khoa, trong lòng yên lặng thở dài, không nghĩ tới cái khác, ít nhất thì cũng phải vào được trường Đại học Giang Đông trong vùng đi…. Dù sao cũng không thể đi thi ở các trường Đại học khác được.
Trước kia có rất nhiều người cạnh tranh, cô đã được nhận vào lớp giỏi nhất. Không có lý nào lại càng ngày càng sa sút được.
*Phạm Tiến: Một nhân vật trong “Nho Lâm Ngoại Sử" của Ngô Kính Tử. Đến năm 54 tuổi người ta mới hiểu được sách của ông.