Tô Du ăn xong rồi, liền buông bát đũa, lúc này mới nói vào vấn đề chính, “Chị chuẩn bị phải thi vào đại học, đừng hỏi chị lý do vì sao, nhìn một đám các em đều không có triển vọng, chị không trông cậy vào chính mình, thì còn có thể trông cậy vào ai? Bố mẹ thân thích chúng ta cũng không có ai có gia thế lớn cả, hơn nữa cũng chưa từng lui tới với ai. Lưu Mai trong nhà cũng không cần nói tới, cũng là cùng gia cảnh nghèo nàn, nếu không tới nhà chúng ta đòi tiền thì cũng sẽ không phạm sai lầm rồi.”
Lưu Mai: “…….Chị, nhà của chúng ta không nghèo.” Anh với chị dâu đều là công nhân.
“Thế nào lại không nghèo, trên có người già, dưới có trẻ em, kể ra còn có mấy đứa con của chồng trước?”
“.……”
Tô Lâm đang định cười hả hê, chợt nghe chị cả nói, “Nhà chúng ta có tiểu Lâm cũng là con của chồng trước, cho nên nói hoàn cảnh nhà chúng ta vẫn được xem là không tệ lắm. Nhưng chúng ta không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ được.”
Tô Lâm ngay lập tức ủy khuất mếu máo.
Tô Du nghiêm túc nhìn mọi người, “Hiện tại tuy rằng làm công nhân có thể kiếm được tiền, nhưng mà chị cảm thấy sau này sẽ không đủ. Mấy đứa đi nhìn xem căn tin chính quyền tỉnh mỗi ngày ăn cái gì, các em sẽ thấy được chênh lệch với chúng ta nhiều như thế nào. Vì vậy để hoàn thành nhiệm vụ to lớn của gia đình cũng như thay đổi địa vị xã hội một lần nữa, chị sẽ thi vào đại học. Chỉ cần chị thi đậu đại học, sau này có thể đi làm chỗ tốt hơn. Các em sau này…..” Cuối cùng không thấy năm ngón tay chị chỉ ra nữa.
Cô nhìn mọi người đầy ẩn ý.
Mặt khác ba người trong nhà đều nhìn cô, vẻ mặt đầy mê hoặc.
Nếu chị làm cán bộ, bọn họ tất nhiên cũng sẽ được thơm lây. Sau này có lẽ cũng không cần làm công nhân nữa, đều làm cán bộ cả! Chị làm cán bộ lớn, bọn họ làm cán bộ nhỏ!
Lưu Mai lo lắng nói, “Chị, chị có nắm chắc không?” Kia là kì thi đại học nha, cũng không phải là kì thi cao trung đâu. Trên thực tế cô ngay cả kì thi cao trung cũng không vượt qua được….
Tô Đại Chí cùng Tô Lâm đều nhìn chị gái nhà mình.
Tô Du vẻ mặt nghiêm túc nói, “Nắm chắc đâu chắc chắn là có, nhưng còn cần các em phải phối hợp. Trong nhà có việc lớn việc nhỏ gì các em đều phải tự giác làm, đừng làm chậm trễ thời gian của chị. Ngoài ra chị còn phải bổ sung thêm dinh dưỡng. Mỗi ngày một quả trứng gà là không thể thiếu, dù sao đọc sách tốn rất nhiều não bộ. Có các em toàn tâm toàn ý ủng hộ chị, kì thi đại học đảm bảo trăm phần trăm có thể vượt qua được…
“Chị, em cũng đi học, em cũng tiêu tốn trí não. Em có thể cũng được ăn trứng gà không?” Tô Lâm hưng phấn nói.
“Em ngay cả sơ trung cũng chưa học, ăn cái gì mà ăn. Đi thi sơ trung cũng ăn trứng gà, sau này thi đại học không phải là ăn trứng vàng luôn sao? Cái gọi là một người đắc đạo, tất cả mọi người tập trung sức lực làm chuyện lớn. Lần này sự việc liên quan đến mọi người trong nhà, tất cả phải toàn tâm toàn ý hỗ trợ. Nếu có ai ở chỗ nào có xảy ra vấn đề. Đều là kẻ thù của nhà lão Tô chúng ta!”
Ba người nhanh chóng gật đầu.
Sau khi được Tô Du sắp xếp, mọi người bắt đầu làm việc đâu vào đấy gọn gàng ngăn nắp, dọn dẹp chén đũa trên bàn, nấu nước nóng chuẩn bị tắm rửa. Cũng không có ai dám mở miệng nói chuyện, sợ làm phiền đến Tô Du đang đọc sách.
Tô Du lật xem vài trang sách, càng cảm thấy được trong lòng không ngừng lo lắng. Con mẹ nó, cái này là cái gì vậy. Toán học còn dễ, làm không được còn có thể nhìn ví dụ có lẽ còn tìm được ý tưởng. Ngữ văn, cái gì đây, có nhiều tác phẩm chính trị như vậy. Chính trị, lịch sử, địa lý, tất cả đều không nhớ rõ, thế nhưng còn có sinh học hóa học vật lý…..Duy nhất chỉ có thể nhớ được một chút ngoại ngữ, nhưng mà không có làm bài kiểm tra…..
Cô yên lặng thở dài, đem bộ sách khoa học tự nhiên đặt một bên. Dù sao xem cũng không hiểu, nhìn cũng không có ích gì. Sách hóa học và vật lý sẽ không cần học. Đối với bây giờ thịnh hành là những nhân tài tham gia kỳ thi khoa học và kỹ thuật, thứ hai là những nhân tài tham gia kỳ thi y khoa và nông nghiệp, thứ ba là những nhân tài tham gia kỳ thi khoa học xã hội, những cái đó đều hoàn toàn không cần để ý. Mấy ngày trước cô còn nghe người ta nói gì mà các đơn vị cơ quan là bộ chỉ biết ăn không ngồi rồi không có chút tiền đồ nào cả.
Miệng bảo là không có chút triển vọng, chẳng phải những cán bộ cao cấp đi làm vẫn được người người kính trọng đó sao.
Cho nên nói, bộ ăn không ngồi rồi vẫn là có tiền đồ nhất đi. Là một người có ước mơ lớn lao, cô đương nhiên là muốn chọn nghề nghiệp có triển vọng tương lai rồi.
Tìm đúng mục tiêu, cô mở cuốn sách giáo khoa ngữ văn, chuẩn bị chính thức bắt đầu ôn bài học.