Đọc sách một hồi, Tô Dư lại ra khỏi phòng làm việc. Đi loanh quanh một hồi, sau khi tránh né sự dòm ngó của văn phòng ủy ban nhà máy, cô mới đến bộ phận hậu cần.
Trong văn phòng ủy ban nhà máy, cán bộ Cao tò mò cán bộ Điền bám víu trên thành cửa giống như ăn trộm: "Tiểu Điền, cô đang làm gì thế, đồng chí Tô Du người ta đi ngang qua thôi mà cô cũng nhìn?"
Cán bộ Điền nheo mắt nói: "Anh hiểu cái gì, cô ta nhiều quỷ kế, tôi phải đề phòng một chút."
...
Trong bộ phận hậu cần, chủ nhiệm Lưu đang móc tiền đưa cho Tô Du. Hôm qua ông ta nói với Tô Du về chuyện con dao làm bếp, hôm nay Tô Du qua đây nói có thể mang đủ, trực tiếp lấy tiền là được rồi. Nhưng mà chủ nhiệm Lưu vẫn không yên tâm lắm. Không cần phiếu thì có thể lấy được dao thái, chuyện này có phải ngon quá rồi không?
"Chú nói Tiểu Tô này, thật sự không cần phiếu. Chú nói, cháu đừng có khách sáo với chú, chúng ta dù có là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, đừng để chú lợi dụng cô."
Tô Du xua tay: "Thật sự không cần. Nếu cháu tìm chú để lấy, thế thì cháu lợi dụng chú rồi. Chúng ta làm chung một công xưởng nhiều năm như thế, chú cũng giúp cháu làm việc, cháu còn có thể lợi dụng chú được sao? Năm đồng tiền này là đủ rồi."
Một con dao hai đồng rưỡi, còn lời được hai đồng rưỡi.
Nghe Tô Du nói vậy, chủ nhiệm Lưu mới mừng rỡ nói: “Được, thế chú tin cháu. Nếu không đủ tiền thì nói với chú. Không thể để chau thiệt thòi được."
"Chắc chắn đủ mà, nếu thật sự không đủ, đến lúc đó rồi tính." Tô Du nhét tiền vào túi nói: "Đúng rồi, chủ nhiệm Lưu, giúp cháu viết giấy phép sử dụng xe đi."
Giám đốc Lưu lúng túng: “Hôm nay? Sáng và chiều nay ủy ban công xưởng đã sắp xếp kín lịch rồi."
Tô Du nói: "Cháu đặt cho ngày mai. Ngày mai chúng cháu cũng rất cần gấp, đặt cả ngày đi."
"..." Chủ nhiệm Lưu tỏ vẻ khó xử: “Cả ngày, chủ tịch Tôn nhiều cuộc họp thế sao?"
Tất nhiên, có cuộc họp hay không thì không biết.
"Nhiều cuộc họp lắm, chủ tịch Tôn chúng cháu còn đang cân nhắc đi chỗ nào. Cứ đặt trước, nếu ông ta không đi, sáng mai khi đi làm cháu sẽ qua đây hủy đặt. Cũng không làm chậm trễ công việc."
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: "Được rồi, nể mặt cháu, nếu là người khác, chú không có châm chước như thế đâu."
Sau khi tan sở vào buổi chiều, Tô Du bảo Tô Đại Chí cầm tiền đi tới trường trung cấp, gửi tiền cọc cho bạn của cô ta đang làm việc trong nhà máy thép, bảo làm một con dao thái.
"Đại Chí, chị là vì em. Nếu không phải vì tạo mối quan hệ tốt với chủ nhiệm của các em, chị cũng đâu mệt mỏi như thế. Chuyện này làm cho tốt, tạo ấn tượng tốt cho chủ nhiệm Lưu của các em."
Tô Đại Chí cảm kích nói: “Chị, em nhất định sẽ làm tốt. Sẽ không khiến chị phải lo lắng."
...
Sáng sớm hôm sau, chủ tịch Tôn nhìn thấy Tô Du đang dọn dẹp trong phòng làm việc liền vội vàng nói: "Tiểu Tô, mau đặt xe đi. Lát nữa tôi phải ra ngoài."
"Mấy giờ ạ?"
"Chín giờ, nhanh lên. Lúc tôi vừa qua đây, đã nhìn thấy Tiểu Điền đã đi về phía đó rồi."
Chủ tịch Tôn rất buồn bực, lúc đó ông ta định xông lên, nhưng nghĩ lại vì một chiếc xe mà phải đi tranh luận với một cán bộ nhỏ bé thì thật là khó coi.
Tô Du bình tĩnh nói: “Ồ, tôi đã đặt xong rồi, không sao.” Cô lấy trong túi ra tờ phiếu đặt xe. "Tôi nghĩ không chừng hôm nay ngài sẽ dùng xe, cho nên tôi đã đặt trước rồi, đợi sau khi xác định với ngài xong sẽ đi qua bên đó trả lại."
Nhìn tờ phiếu, chủ tịch Tôn bất giác mỉm cười.
"Tiểu Tô, chuyện này cô làm tốt lắm."
Lần này không cần Tô Du lên tiếng, ông ta liền nói: "Đi chuẩn bị đồ đạc đi. Lát nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài."
“Được, tôi đi ngay.” Tô Du tay chân tê cứng vội vàng chạy đi. Vừa đến phòng làm việc thì gặp phải cán bộ Điền. Lần này cán bộ Điền cũng chẳng thèm nói chuyện với cô, trực tiếp chạy ra khỏi văn phòng.
Ngay sau đó, giọng nói giận dữ của quản đốc Cao vang lên từ phòng bên cạnh.
Tô Du ho một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng.
Cán bộ Lâm tỏ vẻ nghi ngờ nhìn bóng lưng cô. Có chuyện gì vậy, không phải trước đây chủ tịch Tôn không thích đưa mọi người ra ngoài sao? Sao bây giờ cả hai lần lần nào cũng dẫn Tô Du theo chứ?
Lần này chủ tịch Tôn không phải đi họp, mà là đi tìm người làm việc. Bây giờ lương thực trong nhà máy ngày càng khó khăn. Ủy ban công xưởng cũng đang cố gắng tìm cách, nhưng thân là một chủ tịch công đoàn không an phận, đương nhiên chủ tịch Tôn cũng phải làm chút chuyện gì đó thiết thực, cho nên lại chạy đến công đoàn thành phố để kể khổ.
Thật không may, bên trong đó đang có người rồi.
Hóa ra chủ tịch công đoàn thành phố đang bàn chuyện với người của công ty vận tải.