Buổi tối, cả nhà lão Tô tụ tập quây quần bên nhau.
Tô Du trịnh trọng tuyên bố rằng cô đã trở thành thư ký của chủ tịch công đoàn.
Người nhà họ Tô cũng không hiểu nhiều về chức vụ này, cảm thấy nó cũng chẳng khác gì cán bộ. Nhưng mà chị gái nhà mình đổi chức cũng là chuyện tốt mà.
Tô Tiểu Chí hưng phấn nói: "Chị, chị lại được thăng chức à?"
Lưu Mai cũng coi như là có hiểu biết, vui vẻ nói: "Chị, đây chẳng phải giống như thư ký Châu của chúng ta à?"
"Không sai, sau này chị sẽ không còn nhiều thời gian ở xưởng nữa, bình thường chủ yếu là ra ngoài xã giao, gặp gỡ nhiều người khác nhau. Sau này chị sẽ phụ trách giao thiệp với người của mấy đơn vị quan trọng, đơn vị lớn."
Giải thích như thế, chứng tỏ chức vị này tương đối khá cao rồi.
Tô Lâm tò mò hỏi: "Chị, thế bình thường thư ký chủ yếu làm gì ạ?"
"... Cái chính là ra ngoài họp với lãnh đạo, sau đó xây dựng mối quan hệ tốt với những người ở đơn vị khác, kết giao nhiều bạn bè, rồi giúp lãnh đạo ghi lại một số nội dung cuộc họp. Đôi khi đi ăn ở bên ngoài, trong căn tin tỉnh ủy hay thị ủy gì đó." Còn chuyện bưng trà rót nước gì đó cho lãnh đạo, chị đương nhiên sẽ không nói với các người rồi.
Cả nhà nghe vậy, không khỏi ngưỡng mộ.
Ngày nào cũng họp, ăn cơm căn tin, được đãi ngộ giống như cán bộ vậy.
Chị bây giờ đã thành cán bộ rồi đấy.
Tô Du nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của mọi người, lại nói tiếp: "Nào rảnh phải đi mua thêm hai bộ y phục, cả ngày chạy ra ngoài với lãnh đạo, không có đồ đẹp mặc thiệt không hay lắm, sẽ bị người ta chê cười."
Cả nhà thấy cũng có lý, không ai cảm thấy lạ cả. Chị cả nhà mình bây giờ đã có thân phận như thế rồi đương nhiên phải ăn mặc thể diện một chút. Những lãnh đạo đó không phải đều ăn mặc rất nghiêm chỉnh sao, nếu chị mình mặc sơ sài quá, thì rất khó coi.
Thân phận thay đổi, trang phục cũng phải thay đổi. Đó là tất yếu.
Bởi vì trước đây đã từng làm mấy ngày, cho nên bây giờ Tô Du rất rành rọt, cũng không cần bắt đầu lại. Chính thức nhậm chức ngày đầu tiên, vẫn xử lý hết mọi chuyện chỗ chủ tịch Tôn mới trở về phòng làm việc công đoàn.
Nhưng bởi vì cương vị công việc của cô thay đổi, vị trí cũng sắp thay đổi.
Lúc trước, cán bộ Lâm ngồi một mình ở cái bàn kê cạnh tường, vị trí này là dành cho thư ký của chủ tịch ngồi, khá là cách biệt. Thông thường, ủy viên Hồ bọn họ có chuyện gì cũng sẽ không trực tiếp điều khiển. Cũng sẽ không có người giám sát. Còn vị trí trước đây của Tô Du là ngồi cùng hàng với Nghiêm Tiểu Phương, đối diện là ủy viên Hồ và ủy viên Trương, làm việc dưới sự chỉ dẫn của lãnh đạo.
Chức vị bây giờ của Tô Du đã thay đổi rồi, vị trí cũng sắp đổi.
Cán bộ Lâm thở dài đổi vị trí, trong lòng cứ luôn cảm thấy khó chịu. Nhưng cô ta cũng không thể oán hận Tô Du được. Dù sao thì từ đầu chuyện này là do bản thân cô ta tính kế Tô Du. Người ta làm việc giỏi, được chủ tịch Tôn giữ lại, trách ai được chứ.
Giống như hôm qua ủy viên Hồ đã khuyên giải cho cô, Tiểu Tô ít ra cũng là người thân thuộc với cô ta, cô được thăng chức, còn tốt hơn để người ngoài thăng chức. Đây đối với mọi người mà nói thì chính là chuyện tốt.
Sau khi đảm đương vị trí của mình, Tô Du cảm thấy cuối cùng cô cũng có chỗ đứng riêng. Trong văn phòng này, cũng có thể nói bản thân cô khá là tự do.
Công việc của chủ tịch Tôn nhiều lắm. Bình thường cô càng có nhiều thời gian để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sau này. Với lại chỉ cần đảm bảo bản thân hoàn thành tốt công việc của chủ tịch Tôn, thì không ai có thể thay thế vị trí, như thế địa vị của cô sẽ càng ổn định hơn.
Sắp xếp xong xuôi, Chủ tịch Tôn liền đi tới, thấy bên chỗ Tô Du đã được dọn dẹp sạch sẽ, ông ta cảm thấy rất hài lòng.
Không biết tại sao, lúc trước ông ta cảm thấy mình có thư ký hay không cũng chẳng khác biệt gì. Bây giờ nghĩ lại có Tiêu Tô làm thư ký cho mình, tâm trạng lại được thả lỏng rất nhiều.
Cảm thấy có nhiều chuyện không cần phải do đích thân ông ta đi xử lý nữa. Rất nhiều chuyện giao cho Tiểu Tô, ông ta cũng đều cảm thấy yên tâm.
"Tiểu Tô, cô cầm lấy phiếu chuyển chức vụ này đến chỗ ủy ban công xưởng tìm Tiểu Điền để đổi hồ sơ cho cô, sau này đãi ngộ phúc lợi đều sẽ thay đổi."
“Được rồi, chủ tịch Tôn, tôi lập tức đi làm ngay.” Tô Du dùng hay tay trịnh trọng nhận lấy.
Chủ tịch Tôn lại nói với Cán bộ Lâm rằng: "Tiểu Lâm, năng lực làm việc của cô vẫn rất tốt. Nhưng mà năng lực làm việc của cô chỉ ở mức trong nội bộ công ty. Cho nên, cô cần phải cố gắng làm việc, tranh thủ có chút thành tích."
Cán bộ Lâm đỏ mặt gật đầu. Trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ.