Mặc dù thư ký Châu nói không cách nào giúp Lưu Mai thay đổi một vị trí tốt nhưng anh ta là người có máu mặt trong công đoàn, những đại sư phụ ít nhiều cũng phải nể mặt anh ta, khi biết Lưu Mai và thư ký Châu có quan hệ thì chắc chắn họ sẽ chăm sóc nhiều hơn.
Vì vậy mới nói, có thể sống sót trong những xưởng lớn thì ít nhiều cũng phải xem thủ đoạn mình đối nhân xử thế đấy.
“Chị, có phải chị đã nói gì với thư ký Châu không, có phải em được chuyển chính không?” Lưu Mai nói với vẻ kinh ngạc.
Tô Du liếc cô ta một cái: “Bình tĩnh chút nào, có cái gì lớn lao chứ, đây đều do em vô dụng, nếu đổi lại là người khác thì cũng không cần phải nhờ đến quan hệ với thư ký Châu mới được chuyển chính, còn phải nhờ bà chị chồng này tìm kiếm mối quan hệ giúp em nữa, em có biết không, duy trì mối quan hệ phải trả giá rất nhiều đấy.”
Khuôn mặt Lưu Mai trở nên cứng đờ, đến cười cũng không dám cười nữa.
Tô Đại Chí vội vàng nói: “Sau này em hãy cố gắng làm việc, đừng để chị phải lo lắng vì em nữa.”
Tô Lâm nói: “Chị cũng không cần phải quản nhiều như vậy.”
Tô Tiểu Chí bĩu môi nói: “Nói chung sau này chị hãy nhớ đến cái tốt của chị, đừng bao giờ nhớ đến chuyện phân chia tài sản nữa.”
Cậu ta vẫn chưa quên việc trước đó chị dâu muốn chia tài sản, chia ngôi nhà của cậu ta đấy.
Tô Du chau mày đập bàn một cái và tỏ vẻ không vui: “Được rồi, đều là người một nhà, gây cái gì chứ? Để người ta cười cho đấy.”
Cả nhà lập tức im miệng lại.
Tô Du nói: “Được rồi, ngồi xuống cả nào, chị có một chuyện lớn muốn nói cho tụ em nghe một tiếng, mọi người cùng nhau bàn bạc bàn bạc nào.”
“Chị, chuyện gì thế?” Tô Tiểu Chí nói.
Tô Du nhìn lướt qua ngôi nhà rách nát này một cái: “Nhà lão Tô chúng ta trước kia là người nông thôn, sau này bố mẹ lên thành phố tìm việc làm rồi mất sớm, chỉ để lại mỗi một ngôi nhà này thôi, chị không cam tâm, không cam để nhà lão Tô chúng ta cả đời phải ở nơi này, chị phải vực dậy nhà lão Tô, không chỉ đề tụi em ai nấy đều trở thành công nhân mà chỉ còn phải để người trong nhà ở nhà lớn, đi xe đạp, để người ta nhìn vào phải ngưỡng mộ và ghen tị với nhà chúng ta.”
Cả nhà đều quay qua nhìn cô.
Cô để họ đều trở thành công nhân, điều này thiếu chút nữa là làm được tồi nên ý của chị là sao đây, chị đang chuẩn bị mua nhà sao?
Nếu đổi lại trước kia, chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy cô đang nằm mơ nhưng bây giờ thì khác, năng lực của chị thế nào cả nhà đều thấy rất rõ.
“Chị, ý chị là chị muốn mua nhà sao?” Tô Đại Chí mở to mắt hỏi.
“Đúng vậy, muốn gia tộc chúng ta phát triển thì cần phải tế tựu đông đủ, ngôi nhà này quá nhỏ, sau này chúng ta sẽ có căn phòng của riêng mình, sinh con rồi cũng không sợ không đủ chỗ để ở, từ căn phòng này chạy đến căn phòng kia…”
Cùng với sự miêu tả của Tô Du, mọi người đều tỏ ra vô cùng kích động.
Trong ánh mắt tràn đầy sự tưởng tượng.
“Chị, em ủng hộ chị, chị nói sao em nghe nấy!” Tô Tiểu Chí lớn tiếng nói.
Tô Đại Chí nói: “Đúng vậy, em cũng ủng hộ chị, chị, chị nói gì em nghe nấy.”
Tô Lâm đỏ hết cả mặt, cô không có quyền phát ngôn: “Em nghe lời chị tất.”
Lưu Mai vừa định mở miệng thì đôi mắt của Tô Du đã quét qua đó: “Trên miệng nói thì hay lắm, chị không tin câu nào cả.”
Lưu Mai: “…”
Tô Du nói: “Cái nhà này sau này là của Đại Chí và Tiểu Chí, dù sao chị và Tiểu Lâm trước sau gì cũng phải gả đi, tiền của chị có thể lấy ra nhưng tụi em cũng rất rõ bao nhiêu năm qua chị vì cái gia đình này trên cơ bản là không có thu nhập, đặc biệt là khi Đại Chí kết hôn, chỉ cũng phải tiêu tiền.”
Tô Đại Chí xấu hổ cúi đầu xuống.
“Vì vậy lần này mua nhà, Tiểu Chí và Đại Chí cũng cần phải bỏ tiền ra, Tiểu Chí vừa mới bắt đầu đi làm, vẫn chưa có tích cóp gì nên chị đã dùng danh nghĩa của Tiểu Chí mượn tiền của đơn vị, còn Đại Chí dù sao cũng đã làm việc bao nhiêu năm qua rồi, tìm đơn vị mượn tiền cũng không hợp lý lắm đúng không.”
“Chị…” Tô Đại Chí khó xử nhìn về phía Tô Du, trong tay anh ta thật sự không có nhiều tiền. Mấy năm trước còn trẻ trung nên mình đã tiêu rất hoang phí, cũng không còn dư dả bao nhiêu, sau này tiền của anh ta…anh ta quay qua nhìn về phía Lưu Mai, sau khi quen biết với Lưu Mai, tất cả tiến bạc đều bị Lưu Mai quản lý cả rồi.
Khuôn mặt Lưu Mai đỏ bừng cả lên và lo lắng đến mức đổ hết cả mồ hôi.
Tô Du nói: “Lưu Mai, chị đối với em thế nào bản thân em hiểu rất rõ, bây giờ mua nhà cũng vì em và Đại Chí thôi, cũng không thể nào…bảo chị bỏ tiền chứ, hay là em vẫn còn muốn chia tài sản hả?”