Một lát sau, Trình Tiểu Lệ cùng Cao Minh cầm đồ làm việc của chính mình ra, hai người vô cùng vui vẻ, cực kì hưng phấn.
Từ hôm nay trở đi, hai người đã chính thức trở thành một giai cấp công nhân đầy vinh quang.
Mà tất cả những thứ này, đều là nhờ thư ký Tô.
Tô Du dẫn theo hai người về văn phòng của công hội, giao lại cho uỷ viên Hồ cùng uỷ viên Trương, sau đó liền không quản nữa.
Đến việc phân chia công việc cho hai người, Tô Du cũng không muốn can thiệp. Chiến trường của cô hiện giờ không phải là văn phòng công hội nữa, không cần thiết vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà làm hậu phương lớn mất ổn định.
Trở lại văn phòng của chủ tịch Tôn vào ngay lúc chủ tịch Tôn đang nhìn bảng kế hoạch mà cô viết.
Nhìn thấy Tô Du đến, ông ta liền vội vàng nói: “Tiểu Tô à, cái kế hoạch này của cô, tôi đã suy nghĩ mấy hôm rồi. Thật sự rất tỉ mỉ. Nhưng mà tôi có hơi tò mò, công trình lớn như vậy, đội xây dựng trong thành phố chắc chắn sẽ không thể nào làm được. Công xưởng sát thép của người ta lợp nhà, công nhân cũng được điều đi làm cùng, chỗ chúng ta có nhiều nữ đồng chí đến vậy…”
Đối với chuyện này Tô Du đã có cách xử lí: “Chủ tịch Tôn, chúng ta có thể kiến nghị đội xây dựng tìm anh em nhà nông hỗ trợ mà, sau mùa vụ năm nay, họ sẽ có một khoảng thời gian không mấy bận rộn, chúng ta có thể thuê bọn họ đến làm tạm thời. Nói thật ra, hiện tại anh em nông dân trên quê dạo này cũng không ổn lắm, chỉ có thể sống nhờ lương thực cứu tế, chúng ta có thể giúp họ một lần, coi như làm việc thiện.”
"Tình hình như này có lớn quá không?” Chủ tịch Tôn do dự nói. Đời này của ông ta làm mấy chuyện lớn như thế này không nhiều, vẫn chưa thể hồi hồn lại.
Tô Du vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ một hồi, trịnh trọng nói: “Chủ tịch Tôn, nếu ngài cảm thấy không thể quyết định, đến lúc đó có thể xin chỉ thị từ người lãnh đạo công hội. Cá nhân tôi cho rằng chúng ta làm lớn chút sẽ tốt hơn. Chúng ta im hơi lặng tiếng quá, làm sao tên tuổi của ngài có thể truyền đi được? Giải quyết được việc nhà ở của công nhân, lại gián tiếp cải thiện vấn đề sinh hoạt của anh em nhà nông. Ngài làm việc tốt như vậy, dù gì cũng phải được nổi danh.”
Trong đầu chủ tịch Tôn như được thần thánh hoá. Làm nhiều như vậy là vì điều gì ...Ừm, tất nhiên là vì điều kiện sinh sống thoải mái của công nhân sau này. Chẳng qua cơ sở này thích hợp để nổi danh là chuyện hoàn toàn có thể. Chẳng phải nhiều danh nhân lịch sử đều không nổi danh sao? Nổi danh không đồng nghĩa với việc có ý đồ riêng.
Ông ta khép tệp tài liệu lại, đứng lên: “Tiểu Tô à, việc thúc giục uỷ ban công xưởng tôi giao cho cô, bên này tôi sẽ đi một chuyến lên công hội trên thành phố.”
“Chủ tịch Tôn, ngài có thể đến hậu cần lấy xe ngay lúc này, tôi với uỷ ban công xưởng đã thương lượng xong, mấy hôm nay ngài đã bận việc vận chuyển lương thực rồi, ưu tiên xe cho ngài."
Chủ tịch Tôn giơ ngón cái với cô rồi liền xách cặp đi ra ngoài.
Nhìn bộ dáng lo lắng của chủ tịch Tôn khi bước ra ngoài, Tô Du đối với việc này lại cẩn thận hơn vài chút.
Hiện giờ đã là tháng 11 năm 59, nói chung là mấy năm sau không cần bảo thủ đến vậy, nếu là chờ thêm mấy năm thì hẳn sẽ không dễ dàng như vậy.
Nhưng Tô Du có lòng tin chuyện này sẽ thành công. Dù gì thì trong tương lai mấy căn nhà chung như thế này sẽ dần xuất hiện, giải thích rõ việc này là loại mô hình này phù hợp với công nhân. Hiện giờ vẫn chưa có, hẳn là người ta vẫn chưa nghĩ đến.
Chỉ cần không trái với pháp luật, cũng phù hợp với nhu cầu của công nhân, những chuyện này chắc chắn có thể được duyệt.
Buổi chiều, vào lúc sắp tan ca, chủ tịch Tôn vui vẻ trở về.
Ông ta cùng với vài vị lãnh đạo trên công hội thành phố bàn chuyện đến tận giờ ăn trưa, chạy qua căn tin để mua thức ăn, sau đó vừa ăn vừa nói, cứ thế đến tận chiều mới về.
Có thể tưởng tượng được độ quan tâm của những vị lãnh đạo đối với việc này.
Chuyện này là chủ ý của Tô Du, vì vậy chủ tịch Tôn cũng không lừa cô: : “Hiện tại lãnh đạo có ý tưởng là chúng ta bên này làm mẫu trước, thực hành một chút. Nếu hiệu quả không tồi sẽ cho các đơn vị khác làm theo. Tiểu Tô à, tôi đã quyết định, thứ hai tuần sau, tôi liền cùng với uỷ ban nhà máy nói về chuyện này, sau đó công khai luôn tin tức về dự án.”
Tô Du vẻ mặt vui mừng: “Chủ tịch Tôn, bây giờ mọi chuyện đều ổn rồi. Ông thật sự đã giúp một việc lớn vì người trong xưởng nha.”
Chủ tịch Tôn cười tít mắt: “Cô cùng có công lao trong chuyện này mà. Tiểu Tô này, cuối năm nay cô có thể được tăng lương đấy.”
Đối với chuyện này Tô Du nhất định sẽ không chuyện này, lãnh đạo tăng lương nếu không nhận chính là không cho lãnh đạo mặt mũi: “Cảm ơn chủ tịch Tôn, tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.”
Cuối cùng cũng có thể xây nhà.
Không ở biệt thự được, thì ở một căn nhà có phòng khách cũng không quá tệ.