Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 161 - Chương 161. Tiết Kiệm

Chương 161. Tiết kiệm Chương 161. Tiết kiệm

Trước khi rời đi, Trình Tiểu Lệ nói: “Cán bộ Tô, cô xem văn phòng có sạch sẽ không, để ngày mai tôi còn đến làm nữa.”

Ồ, hoá ra việc vệ sinh là do đồng chí Trình Tiểu Lệ làm, còn trà là do đồng chí Cao Minh pha à.

Tốt, rất tốt, có tương lai đấy.

Tô Du tán thưởng nói: “Rất tốt, lát nữa tôi sẽ báo với chủ tịch Tôn.”

Trình Tiểu Lệ lúc này mới thoải mái đi ra.

Ngồi trong văn phòng sạch sẽ, uống trà vẫn còn nóng, trong giây lát, Tô Du có cảm giác như cô đã quay về với văn phòng sang trọng của bản thân. Thư ký tiểu thịt tươi đổi thành hai thư ký mới, một cô gái đẹp và một chàng trai xinh.

Chủ tịch Tô xách túi đi đến, thở dài một hơi: “Tiểu Tô à, chốc nữa hãy sang thúc giục bên phía uỷ ban nhà máy đi, ngày hôm sau phải giao hàng rồi! Đừng làm trễ nãi chuyện lớn của chúng ta!”

Tô Du: “...” Được rồi, mình đang làm thư ký cho người ta mà.

Hai ngày sau, trải qua mấy ngày mấy đêm công nhân trong công xưởng tăng ca thêm giờ, cuối cùng cũng đã xuất được một lô vải. Số vải đây là ngoại trừ dùng cho bên phía chỉ tiêu sản sinh từ phía cấp trên, còn để đổi lương thực với phía tỉnh ngoài.

Hàng hoá vừa xuất xưởng, đã được xe ngựa vận chuyển đi.

Nhìn xe của công ty vận tải đem hàng hóa đi, lãnh đạo xưởng uỷ và lãnh đạo công hội đều thót tim.

May mắn thay, ngày hôm sau bên công ty vận chuyển liền đem theo một lượng thực phẩm từ các tỉnh ngoài về, chia trước cho công xưởng dệt may bên này một phần, để công nhân cảm thấy an tâm.

Nhìn thấy xe tải mang đến nhà ăn một túi lương thực lớn, mọi người đều vui mừng khôn xiết.

Một số người trong nhà không mua được thức ăn, cũng sôi nổi đem phiếu gạo đến nhà ăn lấy cơm. Tuy rằng mỗi ngày nhà ăn chỉ cung ứng đủ định lượng, nhưng ít nhiều gì cũng no được bảy tám phần.

Buổi tối, vào thời điểm tan ca, Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí nhìn nhóm công nhân cầm phiếu gạo đi vào nhà ăn, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

“Chị ơi, chúng ta hôm nay ăn ở nhà ăn nhé. Trong nhà còn đủ lương thực không?”

Gần đây, lương thực ngày càng khó mua. Có đôi khi có phiếu gạo trong tay đi chăng nữa cũng không mua được lương thực tại cửa hàng.

Tô Du xua xua tay: “Vội vàng cái gì, chị từng để cho hai đứa bị đói à? Chúng ta đi nhà ăn ăn cơm phải bỏ tiền, hiện tại đang muốn mua nhà ở, một xu cũng phải tiết kiệm.” Đi nhà ăn gì chứ, ngay cả lượng cơm ăn cũng bị hạn chế, vậy thì sẽ bị đói mất? Không thể đói bụng được, cả đời này cũng không thể bị đói.

Tôn Đại Chí nói “Chị ơi, thế chúng ta phải làm gì đây?”

“Yên tâm đi, chị sẽ có cách. Ngày mai nghỉ, chị phải đi tìm người quen. Người quen của chị cũng nhiều mà.”

Nghe được chị cả nói thế, hai anh em liền thấy yên tâm.

Lời chị cả nói ra chắc như đinh đóng cột, chị nói là có thể kiếm được thức ăn, vậy chắc chắn sẽ có

Sáng hôm sau, Tô Du mặc đồ lenin, chân mang giày da đến tiệm cơm Đông Phương ăn.

Trước khi đi còn thở dài một hơi: “Chị vì cái nhà này mà chạy muốn đứt cả chân.”

Lúc này đã vào trung tuần tháng mười một, trời trở lạnh. Nhưng vì hôm nay là chủ nhật nên người trên phố cũng khá đông. Là một thành phố của tỉnh lị, tuy giờ vẫn rất nghèo, cũng chẳng có thị trường kinh tế gì, nhưng đây vẫn là một thành phố náo nhiệt.

Cụ già và trẻ nhỏ không cần đi làm đều tản bộ trên đường, đồng chí nữ có điều kiện gia đình khá khẩm một chút cũng tốp năm tốp ba đi mua sắm trong thành phố.

Tô Du lại không đi dạo phố. Cô không thích thú chuyện dạo phố này là bao. Trước kia, quần áo trong nhà đều bảo người ta giao đến tận cửa, muốn cái gì cũng có người phụ trách đặc biệt mua cho cô.

Hơn nữa vào thời kỳ này vẫn chưa có gì để dạo chơi cả.

Ngồi xe buýt đến tiệm cơm Đông Phương, cô nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười giờ. Không sao, tuy đến sớm chút, nhưng không ảnh hưởng công việc hỏi thăm tin tức của cô.

Lúc này nhân viên trong tiệm cơm đang rảnh, quá giờ ngọ tiệm cơm cũng chẳng làm ăn gì. Nhân viên phục vụ vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu với bếp trưởng.

Nhìn thấy Tô Du vào trong, nhân viên phục vụ nói, "Đồng chí, bây giờ vẫn chưa tới thời gian phục vụ đâu."

Tô Du cười nói, "Biết biết, tôi tới trước để hỏi xem hôm nay có món ngon gì ấy mà. Hôm nay tôi mời bạn ăn cơm, tất cả đều là bạn cũ của thư ký Chu ở tiệm cơm các cô."

Nghe thấy là bạn cũ của thư ký Chu, biểu cảm trên mặt nhân viên phục vụ đã không còn như trước, cười nói, "Cô quen thư ký Chu của tiệm chúng tôi?"

Tô Du mở to mắt nói, "Quen chứ, lúc họp thường xuyên gặp mặt mà. Hôm nay tôi, thư ký Châu bên công xưởng thép với cả thư ký Cao bên công ty vận tải tới ăn cơm. Bọn họ bảo thường xuyên tới đây, nên tôi mới quyết định tới đây đấy chứ."

Bình Luận (0)
Comment