Hai người ngay lập tức nuốt nước miếng, “Chị, đi nhanh lên, về nhà ăn cơm.”
Bước chân ngay lập tức nhanh chóng chạy đi.
“Chậm một chút, đừng gấp gáp, mệt chết chị rồi!” Tô Du chán nản hô lớn. Chỉ biết ăn với uống, mệt thì làm được cái gì, phải đi liên tục duy trì mở rộng con đường bền vững!
Ngày một tháng mười hai nhà máy chốt ngày đăng ký xây nhà.
Bắt đầu thống kê các loại hình nhà sẽ được xây dựng trong thời gian này.
Theo đề nghị của Tô Du và chủ tịch Tôn trước đây. Chủ yếu lựa chọn theo bốn loại hình là ba mươi mét vuông, sáu mươi mét vuông, chín mươi mét vuông và một trăm mét vuông. Thiết kế cho nhiều nhu cầu khác nhau. Đối với diện tích bỏ ra nhiều hay ít, sẽ thi hành chính sách đền bù tương ứng.
Sau khi tính toán thống kê, hầu hết công nhân tuyến đầu đều chọn nhà ba mươi mét vuông, đa phần nhân viên quản lý sẽ chọn nhà sáu mươi mét vuông. Số còn lại thì chọn chín mươi mét vuông và một trăm mét vuông.
Cuối cùng Tô Du chọn loại hình nhà một trăm mét vuông. Năm mét vuông dư sẽ được khấu trừ trực tiếp vào lương kỳ sau.
Sau khi thống kê diện tích cần thiết của ngôi nhà, thì bắt đầu mời đội xây dựng của tỉnh đến tiến hành thiết kế kết cấu ngôi nhà, và lên danh sách chọn mua vật tư.
Bây giờ đã là tháng mười hai, trời cũng rất lạnh. Theo tình hình trước đây, trung tuần sẽ có tuyết rơi.
Vốn dĩ suy nghĩ của Tô Du là nhà máy chắc chắn sẽ đợi đến mùa xuân mới bắt đầu xây dựng.
Kết quả, phía đội xây dựng đã yêu cầu khởi công ngay.
Chủ tịch Tôn nói: "Trời đang mùa đông mà, thi công có khó khăn lắm không."
Đội trưởng Trương đội xây dựng sờ lên cái đầu trọc lóc của anh ta: "Mùa xuân bên đội có chút chuyện, tổ sản xuất không cho người đi. Bây giờ cũng may vẫn chưa có tuyết, thi công thì hơi khó, nhưng người đông sức lớn mà. Cơ sở xây dựng Nông Điền người ta trời tuyết lớn còn chưa đình, chúng ta cũng không thể nào thấy trời lạnh mà không xây nhà được. Đây không phù hợp với tác phong đối mặt với gian khổ của chúng ta."
Đã nói như vậy rồi, chủ tịch Tôn còn có thể nói được gì nữa chứ, liền đi tìm quản đốc Cao, chuẩn bị tiến hành một buổi lễ thi công đơn giản.
Quản đốc Cao vừa nghe động công chắc chắn không có vấn đề gì, dù sao ông ta cũng muốn được vào ở nhà mới sớm một chút. Vấn đề duy nhất chính là lương thực, để có thể sống, chắc chắn phải cần lương thực.
Chủ tịch Tôn tự hào nói: "Cái này không cần phải lo, bên công ty vận tải nói rồi, trước khi trời đổ tuyết, chỉ cần vải liệu của chúng ta nhanh chóng, thì có thể vận chuyển cho chúng ta một lượng lớn lương thực."
"Được, thế thì ổn rồi, bảo đội vận chuyển tìm người gần đó, đảm bảo cho đồng chí nông dân được về nhà thuận lợi."
Hai người bàn bạc xong, quyết định hôm sau sẽ làm lễ thi công. Đến mức ngày lành hoàng đạo gì đó không cần chọn nữa. Bây giờ không phải lúc làm mấy thứ này.
Ngày hôm sau, đội xây dựng cử hai mươi người đàn ông nông thôn vạm vỡ ở gần đó tới chuẩn bị khai công.
Tô Du nói với đội trưởng Trương: "Đội trưởng Trương, thể diện của đội xây dựng các người lớn thật, nhanh thế mà đã tìm được nhiều đồng chí như vậy."
Đổi trưởng Trương hút một hơi thuốc lá: "Có là gì, tôi chỉ rao tin với bên dưới, các đội trưởng của tổ sản xuất bên dưới quậy tưng. Đều muốn đến chỗ này làm việc. Tiền lương một ngày một đồng, còn được bao ăn một bữa, đều nguyện ý đến làm."
Tô Du nhìn những người đàn ông có nụ cười giản dị trên mặt, nhìn cơ thể gây yêu hơn cả những người công nhân, gương mặt phờ phạc, trong lòng đột nhiên có chút xúc động.
Nhưng vẫn chưa kịp cảm thấy gì, chủ nhiệm Tôn đã háo hức chạy tới: "Tiểu Tô, cô chuẩn bị một chút, đợi lát nữa thư ký Tống qua đây xem buổi lễ thi công của chúng ta. Cô và cậu ấy làm quen một chút, để sau này đón tiếp đỡ phải vất vả hơn."
"... !!!"
Tô Du lập tức sững sờ. Cô nhận ra thư ký Tống đó, nhưng thư ký Tống không chắc nhận ra cô!
Chủ tịch Tôn nói: "Tiểu Tô, sao thế?"
"... Không có gì, chủ tịch Tôn, tôi cảm thấy anh ta tới đây vì công chuyện, một người quen như tôi chạy qua đó không thích hợp lắm."
Chủ tịch Tôn thở dài nói: "Nói thì là như thế, nhưng Tiểu Tô à, tôi vẫn hi vọng cô có thể tiếp xúc với cậu ấy một chút. Chuyện xây nhà lần này rất khó để được các nhà lãnh đạo chú ý, kỳ thực bây giờ trong lòng tôi cũng có chút bồn chồn, tôi muốn biết bây giờ cấp trên có cái nhìn khác với chúng ta hay chưa."
Cái nhìn gì, cũng sắp thi công rồi, bây giờ biết có ích gì chứ?
Tô Du thở dài một hơi: "Được rồi. Nhưng mà trước mặt mọi người, cậu ấy cũng có thể sẽ tránh hiềm nghi."
"Không sao, ý tôi là, lát nữa cô có thể mời thư ký Tống đến dùng bữa với chúng ta hay gì đó."
"..."