Vẻ mặt thư ký Tống đau khổ, “Lãnh đạo, không phải là do tôi chán ghét, mà thật sự là trước đây bị đói đến phát sợ. Cuộc sống tốt đẹp như này mới có được mấy năm, tôi sợ tôi đi xuống làm lại làm khổ các đồng chí nông dân. Cái gọi là nhìn xa trông rộng, tôi còn phải xem xét ở nhiều mặt, để thấy rõ rằng một lần nữa tôi làm ở dưới kia, sẽ có thể làm được nhiều chuyện có ích cho nhân dân.”
“.……”
“Thị trưởng Khâu cũng biết trước kia cậu sống rất khổ cực, nên cũng không nói nhiều nữa. Nếu thật sự cho Tiểu Tống làm dưới kia, còn phải lấy được sự đồng ý của người nhà cậu ấy. Đồng chí lão Tống chắc chắn sẽ không có ý kiến, chỉ lo lắng là đồng chí lão Tần sẽ có ý kiến.”
“Đi đi, việc này chúng ta sẽ bàn sau, cậu nói xem hôn nay cậu đi tìm hiểu vấn đề cải thiện cuộc sống của công nhân như thế nào rồi?”
Vẻ mặt thư ký Tống ngay lập tức trở nên đầy sức sống, “Hôm nay gặt hái được rất nhiều thứ, thì ra kế hoạch xây nhà cho công nhân viên chức của nhà máy dệt, là do một nữ đồng chí trong công đoàn đề xuất, là thư ký công đoàn nhà máy dệt của chủ tịch Tôn…..”
Anh đem những gì Tô Du đã giải thích trước đó nói lại một lần nữa cho thị trưởng Khâu nghe. Đang nói đến một nửa, anh dừng lại. “Bởi vì đến giờ đi làm, tôi không thể làm chậm trễ công việc của thư ký Tô, cho nên để cô ấy đi làm trước, ngày mai lại hẹn nói chuyện.”
Thị trưởng Khâu đang lắng nghe câu chuyện, đột nhiên ngừng đột ngột, cảm giác giống như đang được nghe chuyện cũ đang nghe một nửa thì ngừng, trong lòng cảm thấy thật khó chịu. “Tiểu Tống, đơn vị này cũng có không ít người tài giỏi. Ngày mai cậu nghe đi cô ấy báo cáo. Đợi cho sau này nếu cần dùng, thì có thể gọi đồng chí đó đến đây giúp đỡ công việc.
Thư ký Tống nghe xong, lông mày liền nhảy dựng lên.
….…….
Buổi chiều lúc tan tầm, Tô Du liền đi tìm Cao Minh cùng với Trình Tiểu Lệ, “Buổi trưa ngày mai tôi sẽ ăn cơm cùng với thư ký Tống, buổi chiều sẽ về muộn. Đến lúc đó hai người không cần pha trà cho tôi. Hãy xử sự thật tốt, công đoàn chúng ta bây giờ đang rất phát triển, sau này tháng ngày của hai người sẽ ngày càng tốt đẹp.”
“Cán bộ Tô, cảm ơn chị đã nhắc nhở.” Cao Minh ngay lập tức nói.
Trình Tiểu Lệ cũng nhanh chóng nói, “Cán bộ Tô, cảm ơn chị.”
“Không có gì, ai bảo chúng ta là người một nhà chứ. Đúng rồi, nhà ở quyết định ra sao rồi?”
“Đều đã quyết định rồi.” Hai người đồng thanh nói.
Bọn họ còn trẻ tuổi như vậy, nhưng cũng đã có nhà ở của riêng mình. Trong lòng lại càng cảm thấy biết ơn đối với Tô Du.
“Như vậy là tốt rồi, đúng rồi, hai người cũng báo trước cho anh trai mình một tiếng, hai ngày này chị có thể sẽ phải ăn cơm cùng thư ký Tống, chỉ có thể hẹn bọn họ vài ngày sau.”
Hai người ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng đều có suy nghĩ khác nhau.
Chờ hai người đi rồi, Tô Du cùng cười cười, ba người trả tiền. Vậy là được ăn thêm vài bữa nữa.
Buổi trưa Tô Du không về ăn cơm, trong lòng Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí còn lẩm bẩm bảo đã nhìn thấy cô ra khỏi xưởng rồi, Tô Tiểu Chí nói: “Chị, sao trưa nay chị không về nhà ăn cơm thế, phần cơm trắng trưa nay của chị hai đứa em đã chia nhau ra ăn hết rồi, trứng gà vẫn còn giữ lại cho chị.”
Cơm trắng, trứng gà sao?
Tô Du chép chép miệng nói: “Mấy ngày nay trưa chị rất bận rộn, sau này chị đi ra ngoài sẽ nói với ông Trương ở cửa một tiếng bảo hai em không cần phải đợi chị nữa.”
Tô Tiểu Chí nói: “Chị, thế trưa chị ăn cái gì?”
“Ăn ở bên ngoài, chị của em bây giờ đã khác rồi, mỗi ngày có biết bao nhiêu người muốn mời chị ăn cơm chứ.”
Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí: “…”
“Hôm nay chị đi ra ngoài ăn cơm với thư ký Tống của ủy ban Thành phố, ngày mai cũng phải ăn cơm với anh ta, mấy ngày nữa với bên công xưởng sắt thép, còn có công ty vận chuyển nữa, chị không thiếu ăn đâu, đợi khi nào có cơ hội, chị sẽ mang về cho tụi em.”
Hai anh em nuốt ực một miếng nước bọt và nhìn Tô Du bằng khuôn mặt đầy ngưỡng mộ.
Biết bao nhiêu người ở các đơn vị lớn mời chị ăn cơm, chị thật là lợi hại quá.
Nhìn thấy bộ dạng của cả hai, Tô Du ra vẻ nói: “Nhớ phải khiêm tốn chút, đừng để người khác biết nhà chúng ta có quan hệ nhiều như thế, nếu không sau này người ta tìm đến chúng ta giúp đỡ thì làm thế nào đây? Giúp được người khác thì không thể giúp được tụi em đâu đấy.”
Tô Tiểu Chí bịt miệng lại: “Chị, em đảm bảo không nói.”
“Em cũng không nói!” Tô Đại Chí nói.
Lúc quay về nhà thì Lưu Mai và Tô Lâm đang làm việc, một người đang may quần áo, một người đang nấu cơm.
Nhìn thấy Tô Du về nhà, Lưu Mai vui vẻ nói: “Chị, đơn xin chuyển chính của em đã nộp lên rồi, sư phụ và Chủ nhiệm cũng đã ký tên rồi, đợi một tây tháng sau em sẽ bắt đầu là công nhân chính thức rồi!”
Lời này cô ta cố ý nói to khiến những người khác trong sân đều nghe thấy cả rồi.