Tống Viễn Sơn tối sầm mặt lại cắn chặt răng giữ nắm đấm lại: “Cha có rất nhiều ý kiến với con đấy, có quân nhân không làm cứ phải đi làm thư ký gì đó, nếu cha không phải mất đi cái chân này thì bây giờ có thể cầm súng lên chiến trường đấy.”
“Cha, đừng xem thường thư ký, đồng chí Chủ tịch cũng có thư ký đấy!”
“…” Tống Viễn Sơn mạnh miệng ăn bánh bao.
Mẹ Tống cười tít mắt lại: “Con trai, mẹ nói cho con nghe, ý kiến của cha con không cần nghe đâu, con cứ nghe lời mẹ, hãy sớm cưới vợ, chỉ cần con cưới một cô vợ về thì mẹ sẽ nghỉ hưu chăm con cho con.”
“…” Thư Ký Tống lập tức quay qua nhìn Tống Viễn Sơn: “Cha, chúng ta hãy nói chuyện thêm nào.”
Mẹ Tống lập tức đập bàn: “Đồng chí Tống Đông Chinh, con hãy thành thật một chút cho mẹ, thái độ này của con là không chính xác, là không phù hợp với tính Đảng! Đồng chí Đảng viên phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, sớm ngày lập gia đình mới có thể cống hiến cho sự nghiệp cách mạng, tư tưởng giác ngộ của con phải nâng cao hơn nữa!”
“Ngày mai con sẽ đi tiếp xúc với đồng chí nữ.” Thư Ký Tống đứng dậy ngáp một cái.
“Thật hay giả đây?” Mẹ Tống nghiêm túc nói: “Mẹ cảnh cáo con, nhất định phải tìm người có tính Đảng cao, đồng chí có tư tưởng có tính giác ngộ.”
“Con biết rồi.” Chuyện này là không thể nào.
Tìm vợ nhất định phải tìm một người dịu dàng đảm đang, nếu không cháy cửa sau thì làm sao đây?
Mới sáng sớm ngày hôm sau, Tô Du vừa uống trà vừa nhìn đống tư liệu của mình viết liên quan đến phòng tập tư.
Thật ra cô đối với những thứ trong phòng tập tư cũng không hiểu rõ lắm, cũng chỉ nghe một người của đơn vị liên quan từng nói qua trước đây mà thôi. Sau đó lại dựa vào tình hình của phòng buôn bán cắt giảm chút ít để đảm bảo phù hợp với yêu cầu của thời đại này mà lại không vượt quá giới hạn.
Dựa vào những phản ứng hôm qua của thư ký Tống, cô chắc chắn vẫn còn có thể dọa được người đấy.
Hôm nay cô không chuẩn bị đi theo thư ký Tống nữa mà quyết định trực tiếp đưa cho thư ký Tống xem, coi như là món quà gặp mặt để kết bạn với đối phương vậy.
Nói chung cô tin chắc ăn thêm vài bữa cơm thì mối quan hệ giữa cô và thư ký Tống cũng coi như là quen thuộc, đây cũng xem như hoàn thành lời nói dối trước đó cô từng bốc phét với Chủ tịch Tôn.
Hơn nữa nếu như lão Châu và lão Cao bọn họ nhanh nhạy chút, hôm nay họ đến có thể thông qua cái cần câu thư ký Tống này, cô cũng coi như đã thành công bước vào vòng tròn thư ký của những đơn vị công đoàn lớn rồi.
Bên Tô Du vẫn còn đang nghiền ngẫm, Chủ tịch Tôn cứ nhìn thời gian và hối thúc: “Tiểu Tô, thời gian đến rồi, mau xuất phát đi, những chuyện ăn cơm đừng để người ta phải chờ đợi.”
Tô Du: “…” Thời buổi này đi ra ngoài ăn cơm thôi mà lãnh đạo cũng phải hối thúc.
Cô ngày nào cũng thế là vì ai chứ, cả ngày đi ra ngoài ăn cơm, cô cũng cảm thấy rất mệt đấy.
Bởi vì đi sớm nên lúc đến tiệm cơm, trên đường mới bắt đầu xuất hiện những công nhân xuống ca.
Tô Du cảm thấy mình có lẽ là người đầu tiên đến, kết quả vừa bước vào tiệm cơm đã nhìn thấy người quen rồi, ba người quen thuộc đang ngồi quanh bàn trò chuyện, nhìn thấy cô đến, cả ba đều nhiệt tình đứng dậy: “Thư Ký Tô đến rồi sao!”
Quả nhiên ngửi thấy mùi thịt thơm, đám người này còn nhanh hơn cả con thỏ nữa.
Tô Du cười nói: “Chà, thật trùng hợp, lại có thể gặp mọi người ở đây.”
Thư Ký Châu cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đến tìm thư ký Chu ăn cơm nhưng không ngờ lại gặp cô, đúng rồi, cô cũng đến ăn cơm sao? À đúng rồi, nghe Tiểu Lệ nói cô đến ăn cơm với thư ký đúng không.”
“Đúng vậy, hôm qua mới hẹn đấy.” Tô Du giả vờ không nhìn ra tâm tư của họ và nở nụ cười đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống.
Thư ký Cao vội vàng nói: “Thư Ký Tô, ngồi bên đó làm gì chứ, nếu đã gặp nhau thì ngồi cùng vậy.”
“Cái này, cái này không tốt lắm.” Tô Du nói với vẻ mặt do dự.
“Có gì mà không tốt chứ, trước đó không phải nói tôi sẽ mời khách sao, hôm nay tôi sẽ mời.” Thư Ký Châu nói.
Thư Ký Cao cũng nói: “Phải là tôi mời mới đúng, lần này tôi mời.”
Tên mập thư ký Chu đập bàn một cái: “Đừng tranh nữa, dù sao đây cũng là địa bàn của tôi, chầu này tôi mời mới đúng, tôi vẫn chưa từng ăn cơm với thư ký Tô đấy.”
Nhìn thấy ba người họ tranh giành nhau, khuôn mặt Tô Du rất khó xử: “Mọi người đừng tranh nữa, một bữa ăn không thể ba người mời, hay là mọi người thay phiên nhau, thư ký Tô cũng không chỉ ăn một bữa này thôi.”
Ba người nhìn nhau nở nụ cười: “Vẫn là thư ký Tô thông minh, đợi một lát thư ký Tống đến, chúng ta phải hẹn sẵn, còn phải gặp mặt tiếp đấy, không được phân biệt đối xử.”
Tô Du vừa mới bàn bạc xong với họ cuộc 'mua bán' này, thư ký Tống lúc này mới đến.