Thư ký Châu nói, "Đồng chí nam chúng tôi không giống các đồng chí nữ, trong nhà đều có người lo liệu rồi, chúng tôi không cần lo nghĩ."
Tô Du cảm thán, "Đồng chí nữ đều không dễ dàng gì."
"Đúng thế.'' Ba người đều vô cùng thấu hiểu.
Tô Du nói, "Trong công xưởng chúng tôi gần đây có đống vải chất liệu khá tốt. Trong kho có một đống vải ngoại trừ có chút khuyết điểm hoa văn thì chất liệu không có gì để chê cả, chắc chắn vô cùng phù hợp để làm quần áo cho các chị dâu đấy."
"..."
Ba người liếc nhau, thư ký Cao nói, "Thư ký Tô, lần sau mang giúp một chút nhé. Nói thật ra, dạo này phiếu vải hoàn toàn không đủ, trong nhà lại nhiều người, tôi đang bối rối lắm."
Thư ký Châu cũng nói, "Đúng thế, bây giờ trời quá lạnh, đều phải làm mấy cái áo bông để mặc."
Thư ký Chu cười nói, "Khoan hãy nói, chỗ chúng tôi đây ăn nhiều, nhưng mặc đúng thật là khó khăn."
Tô Du tỏ ra khó xử nghĩ ngợi, "Thế thì đợi lúc về tôi xem trong kho có hàng tồn không. Cũng khó để ước tính số lượng lắm, dù sao nguồn cung trên thị trường bây giờ cũng rất ít... Nhưng mà các anh đã nói thì cho dù tôi không thể làm cũng phải làm cho bằng được."
Mời bàn việc "buôn bán" xong thì chợt nghe thấy tiếng ho khan của thư ký Tống. Mấy người đều nhìn ra ngoài cửa, liền nhìn thấy thư ký Tống gác xe đạp, vừa đi còn vừa bụm lấy khăn quàng cổ, mặt tái đi mấy phần, trông có vẻ vô cùng yếu ớt.
Tô Du cười nói, "Thư ký Tống, anh đến rồi à, chúng tôi đang chờ anh đây."
Thư ký Tống ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tô Du. Được chiếc khăn quàng cổ tôn lên, gương mặt hồng hào của cô trông có vẻ vô cùng khỏe mạnh.
Nhớ đến cơ thể "ốm yếu" của mình, trong lòng anh bất chợt thấy vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Ai cũng không ngờ ấy thế mà thư ký Tống lại sinh bệnh.
Mùa đông năm nay, một đồng chí nữ như Tô Du còn khỏe mạnh, thế mà thư ký Tống lại bị bệnh vì trời rét.
Thư ký Tống cũng chẳng thể ăn được những món đã gọi khi trước, miệng không cảm được vị, ăn gì cũng chỉ thấy đắng. Chỉ có thể gọi riêng cho anh một bát vằn thắn ăn riêng.
Những người khác thì bắt đầu há miệng dùng bữa.
Tô Du vừa ăn vừa quan tâm nói, "Thư ký Tống, cho dù anh bận công tác cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình cẩn thận chứ, tuyệt đối đừng mất ăn mất ngủ làm hại sức khỏe bản thân. Sức khỏe là vốn liếng cách mạng đấy."
Thư ký Tống nuốt miếng vằn thắn, "Hôm nay trời lạnh, tôi theo lãnh đạo đi khắp nơi quan tâm dân chúng, so ra thì kém hơn các cô suốt ngày ngồi làm trong văn phòng."
Những người khác hơi xấu hổ, ngày đông lạnh thế này, quả thật chỉ ngồi làm tổ trong văn phòng.
Tô Du lại phản bác, "Tuy rằng tôi chỉ ngồi làm việc trong văn phòng, nhưng ngày nào tôi cũng nghĩ đến công nhân trong công xưởng chúng tôi, nghĩ đến dân chúng, có thể nói là thân ở văn phòng, nhưng lòng lại trong đống tuyết. Ngày nào tôi cũng thấy buốt lạnh trong lòng ấy chứ."
Những người khác nghe xong tức khắc vui vẻ. Thư ký Tô nói chuyện thật đúng là thú vị.
Bầu không khí bỗng chốc liền thả lỏng hơn.
Thư ký Tống không nhịn được mà liếc nhìn cô một cái. "Thư ký Tô có thấy buốt lạnh trong lòng hay không tôi không biết, chỉ thấy dạo này tinh thần cô rất tốt, dường như được chăm sóc rất tốt."
Trong bụng Tô Du nhất thời cười ha ha, tôi được chăm sóc tốt làm anh ngứa mắt à, lại không ăn đồ nhà các anh!
"Gì chứ, đó là do choàng khăn quàng màu đỏ thôi. Màu đỏ tôn da." Cô sờ lên chiếc khăn quàng ấm áp của mình. "Thư ký Tống, nếu anh thích thì tôi đổi với anh."
Khăn trên cổ thư ký Tống được làm từ lông cừu nguyên chất. Sản phẩm thủ công làm từ lông cừu nguyên chất, chất lượng cao, chắc chắn xịn hơn nhiều chiếc khăn làm thủ công từ len của mình rồi. Hơn nữa tay nghề Lưu Mai cũng ở mức bình thường, nên khăn đan ra cũng chỉ xếp vào tầm trung bình.
Tiếc là thư ký Tống lại không mắc câu, mà chỉ giữ chặt chiếc khăn quàng cổ của mình. "Không cần, tôi bị ốm."
Thư ký Chu sợ Tô Du xấu hổ, liền cười xòa, "Thư ký Tô, tôi đổi với cô."
Thư ký Tống nói, "Đổi gì chứ, một đồng chí nam như anh đeo khăn màu đỏ cũng không sợ bị người ta cười chê."
Tô Du nói, "Thư ký Tống, đây là màu đỏ Trung Quốc, nam nữ Trung Hoa đều có thể dùng."
"..." Thư ký Tống nhếch miệng. Ngụy biện!
Dứt khoát đổi đề tài nói, "Vừa rồi mọi người đang nói chuyện gì thế?"
Thư ký Chu vừa định mở miệng, Tô Du đã nói, "Không phải đang vào mùa đông à, chúng tôi đang nói đến chuyện ăn, mặc, ở, đi lại ấy mà. Lại nói tiếp, giờ cái gì cũng tốt, chỉ thiếu mỗi phương tiện giao thông đi ra ngoài. Mỗi lần nhìn thấy thư ký Tống đạp xe đến, tôi đều vô cùng hâm mộ đây."
Nghe thấy Tô Du nói như vậy, trong lòng thư ký Tống rốt cuộc cũng hơi đắc ý.