Chính sự đã bàn xong, cô ta lại nói: "Sau này thím hai tôi nói gì, các người cũng đừng để ý cô ta. Cô ta là đang đố kỵ nhà họ Tô chúng tôi sống tốt, nên mới khiêu khích ly gián, nếu cô ta thật sự tốt với các người, sao không mua lương thực cho các người chứ?"
Ông Lưu và bà Lưu cũng cho là đúng. Quan trọng là nhận ra ai tốt hay không tốt.
Thứ hai đi làm, tuyết vẫn tiếp tục rơi. Tô Du không còn cách nào, đành phải mang đôi giày, sau đó lại mang thêm đôi giày bông để đi làm. Cả buổi cơm trưa cũng không quay về nhà ăn, định đi thẳng đến căn tin dùng bữa, để khỏi đội cơn rét đi đi về về.
Cô nhớ chiếc xe nhỏ của mình. Đáng tiếc bây giờ cả xe đạp cũng không thể ngồi được.
Đúng là càng sống càng sa đọa.
Chủ tịch Tôn đến sớm hơn cả cô, nhìn thấy cô vẻ mặt đầy khổ sở bước vào văn phòng thì lo lắng hỏi: "Tiểu Tô, sao thế, có chuyện gì à?"
Tô Du nói: "Không có gì, tôi chỉ thấy trời lạnh như thế, công nhân làm việc rất vất vả. Không biết các đồng chí nông dân ăn có no không, mặc có ấm không?"
Chủ nhiệm Tôn: "..." So với Tiểu Tô, cảm ngộ của một lãnh đạo như ông ta thật sự không đáng nhắc đến.
Tô Du ngồi vào bàn của mình thay giày, sau đó đặt đôi giày ướt ở bên cạnh, rồi dùng giá sắt bắt đầu hông khô.
Xử lý xong xuôi thì bắt đầu uống trà. Nhiệt độ vừa đủ ấm. Cũng không đợi chủ tịch Tôn chủ động hỏi, cô đã tự động báo cáo tình hình: "Chủ tịch Tôn, hôm qua tin tức tôi vào Đảng đã thuận lợi thông báo cho thư ký Tống. Ngoài ra lãnh đạo thành phố cũng khá quan tâm đến chúng ta, cho nên cách tốt nhất là chúng ta cứ ngồi yên quan sát, làm chuyện thực tế. Để lãnh đạo nhìn thấy được thành tích của chúng ta. Tôi kiến nghị chủ tịch Tôn cứ yên tâm chờ đợi.” Không đợi không được, không nhìn thấy công ty vận chuyển của người ta bị cảnh cáo rồi sao?
Chủ tịch Tôn lo lắng nói: "Thư ký Tống nói cái gì?"
“Không, chủ tịch Tôn, thư ký Tống không nói gì.” Cô nhìn chủ tịch Tôn bằng ánh mắt “ông hiểu mà”.
Chủ tịch Tôn sửng sờ một chút, rồi phản ứng lại, lập tức gật đầu. Lời này không thể nói rõ, nói rồi chẳng phải hại người ta sao?
"Tiểu Tô, cô suy nghĩ thật chu đáo."
Tô Du mỉm cười nói: “Chủ tịch Tôn, tôi cảm thấy mùa đông này chúng ta cũng không thể nhàn rỗi, ngài không phải vẫn đang nghiên cứu các tài liệu và tư tưởng cấp trên sao, ngài dạy mấy kiến thức này cho các đồng chí công nhân đi. Chúng ta có thể mở lớp trong phòng hội nghị, công nhân nào có hứng thú có thể đến học hỏi."
Chủ tịch Tôn suy nghĩ cặn kẽ về hiệu quả của vấn đề này.
Mùa đông khiến người ta cảm thấy chán nản. Mở hoạt động học tập này cũng có thể giúp công xưởng trở nên sôi động hơn được một chút.
"Được, Tiểu Tô à, chuyện này cho cô đi chuẩn bị. Đến lúc đó tôi sẽ đích thân lên lớp."
Tô Du ngay lập tức đồng ý.
Lãnh đạo bận cũng không sao.
Tô Du trực tiếp đến văn phòng và thông báo tin tức với mấy người ủy viên Hồ, cho người sắp xếp phòng họp, truyền tin ra ngoài. Ngoài ra còn sắp xếp hai người Trình Tiểu Lệ và Cao Minh làm điều phối viên.
Hai người làm việc vặt bỗng chốc tìm được công việc rồi.
Ủy viên Hồ nói: "Sao lại bắt đầu học rồi?"
Tô Du mỉm cười nói: "Chủ tịch Tôn nói, công đoàn của chúng ta nhất định phải duy trì sức sống."
Ủy viên Hồ gật đầu: “Vậy cũng tốt. Cả ngày ở trong văn phòng cũng chẳng có gì thú vị. Tiểu Cao, Tiểu Trình phải giúp cho tốt đấy."
Hai thanh niên vui vẻ gật đầu.
Công đoàn mới bắt đầu động viện học tập được hai ngày, thấy tiến triển thuận lợi, chủ tịch Tôn báo cáo với cấp trên của công đoàn.
Vài ngày sau, thị trưởng Khâu nhìn thấy báo cáo công việc, cũng nhìn thấy điểm này, bởi vì là chuyện của nhà máy dệt, cho nên ông ta mới quan tâm nhiều hơn: “Công đoàn của nhà máy dệt này cũng không tệ đấy nhỉ."
Thư ký Tống gật đầu. Sau đó liền nhớ đến, chiếc xe đạp đó hay là mấy ngày nữa mới nói với Tô Du vậy.
Mở lớp học trong nhà máy được mấy ngày, Tô Du cũng được nhàn hạ theo.
Với tư cách là giảng viên chính, chủ tịch Tôn vẫn chuyên tâm giảng dạy cho các công nhân. Tô Du cũng lấy tư tưởng bồi dưỡng lớp trẻ nên đem phần lớn công việc của mình sắp xếp cho hai người Trình Tiểu Lệ và Cao Minh.
Nghiêm Tiểu Phương cũng lo lắng rằng cả hai sẽ tranh công việc của cán bộ Lâm. Suy cho cùng hai người này cả ngày cứ chạy tới văn phòng của chủ tịch Tôn, vừa nhìn đã thấy rất lanh lẹ, lợi hại hơn cán bộ Lâm nhiều
Cho nên, nhân lúc đưa tài liệu đến văn phòng của chủ tịch Tôn, sẵn tiện nhắc nhở Tô Du luôn.
Tô Du kéo cô ấy cùng tới ăn đậu phộng mới rang, vừa cầm ly trà sứ lên uống.
Nghiêm Tiểu Phương ăn một hạt đậu phộng, nói: “Chị Tô Du, chị phải cẩn thận một chút."