Nhìn thấy miệng thư ký Tống ăn xong miếng bánh cảo cuối cùng rồi mà đầu cũng không ngẩng lên, hai tay Tô Du xòe ra: “Thư Ký Tống, tôi sẽ thành thật nhận lỗi với anh, thật ra trong tiệm có cá nhưng tôi mang không đủ tiền nên không có mua cho anh…”
Thư Ký Tống ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
Tô Du nói một cách cẩn thận: “…Thư ký Tống, anh đừng vì chuyện của tôi mà tức giận như thế, hay là bây giờ tôi đặt một con cho anh nhé? Chúng ta ăn không hết thì mang về ăn?”
Thư ký Tống đứng dậy và nghiêm túc nói: “Đồng chí Tiểu Tô, lừa gạt là không đúng, có khó khăn gì thì phải nêu ra, nể tính cô phạm lỗi lần đầu nên tôi tha lỗi cho anh đấy, nếu còn lần sau thì cô hãy viết bảng kiểm điểm đi!”
“Được được được, tôi thừa nhận lỗi lầm của mình và đảm bảo không tái phạm nữa.” Tô Du nhanh chóng nói lời xin lỗi, ái chà chà, chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi để lảng tránh chủ đề thôi mà, thế nào mà lại nhắc đến chuyện đau lòng của vị này chứ.
Trông bộ dạng không phải là đau lòng bình thường đâu, tốt nhất là đừng nên đụng vào nỗi đau: “Thư Ký Tống, anh đừng tức giận nữa, nhanh lên, lấy khăn tay của anh ra lau nước mắt nào.”
Thư Ký lấy cái khăn tay nhỏ từ trong túi quần ra vừa lau nước mắt vừa nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi như thế cũng bởi vì bị cô chọc tức đấy! Lần sau cô nhất định phải mời tôi ăn cá đấy!”
“…”
Ăn cơm xong, thư ký Tống rốt cuộc cũng không xấu tính đến mức gọi thêm một con cá nữa mà dẫn Tô Du đi mua xe đạp.
Tô Du ngồi ở ghế sau, thư ký Tống mới đạp vài cái đã trách móc: “Đồng chí Tiểu Tô, không phải tôi nói chứ, cô nên ăn ít đi, cân nặng của cô có thể so với những đồng chí nam bình thường đấy, tôi cũng sắp chở cô không nổi rồi đây.”
“Thư Ký Tống, em trai tôi có thể vừa cõng tôi vừa chạy đấy, em trai tôi mới mười sáu tuổi thôi đó.”
Thư Ký Tống im lặng một lúc, sau đó ra sức đạp.
Trời mùa đông lạnh giá gió thổi phù phù.
Lúc đến siêu thị Quốc Doanh thì tay của thư ký Tống đã cứng đờ rồi, lỗ tai và khuôn mặt của Tô Du đỏ hết cả lên.
Thư Ký Tống bất giác đút tay vào trong túi quần đi đằng trước dẫn đường, Tô Du xoa xoa mặt đi theo phía sau, sau đó thở dài một cái, không được không được, nhất định phải bảo Đại Chí bọn họ đạp chậm một chút, lạnh chết mất thôi!
Hai người trực tiếp chạy lên phía lầu hai và không cần ai dẫn đường, thư ký Tống trực tiếp gõ cửa một văn phòng, cửa vừa mở ra thì có một người đàn ông trung niên xuất hiện. Nhìn thấy thư ký Tống đên, khuôn mặt ông ta tỏ ra rất hào hứng: “Thư Ký Tống, sao cậu lại đến rồi, tôi còn vừa mới nhắc đến cậu đấy, chiếc xe này đặt mấy ngày rồi vẫn chưa lấy được hàng, rất nhiều người tìm tôi lấy đấy.”
Thư Ký Tống nhìn Tô Du với khuôn mặt rất đắc ý, thấy chưa, tôi không có gạt cô, đã đặt từ trước rồi đấy.
Anh ho khụ khụ: “Ừ, mấy ngày nay quá bận rộn nên không có thời gian đến lấy.”
Sau đó lại quay qua nhìn Tô Du: “Đây là thư ký Tô của công đoàn ở công xưởng dệt may, chiếc xe này tôi đặt giúp cô ấy nên tôi đưa cô ấy đến xem thử.”
“Được rồi, thư ký Tống, mau đi xem chiếc xe nào, vừa mới ra xưởng đấy, lần này chúng tôi đặt năm chiếc thôi, nếu không phải thư ký Tống đã đặt trước thì chiếc xe này đã sớm bị người khác lấy đi rồi.”
Cả Thành phố rộng lớn này mà chỉ có năm chiếc thôi sao?
Tô Du nghĩ đến cảnh tượng xe đạp công cộng được đặt khắp đường phố sau này.
Chiếc xe đạp trong văn phòng nhỏ hơn chiếc của thư ký Tống một chút nhưng đối với Tô Du nó vẫn rất to.
Vả lại trông có vẻ rất nặng nề, phía trước còn có một thanh chắn ngang nữa.
Về chất lượng có lẽ dùng được tới mười mấy hai chục năm đấy, hèn chi đắt như thế nhưng chất lượng đúng là cực kì tốt.
Thư Ký Tống đút tay vào túi quần bước đến: “Thế nào?”
Tô Du nở ra nụ cười mãn nguyện: “Tốt, rất tốt, lần này cũng nhờ có các anh đấy.”
Thư Ký Tống nở nụ cười: “Tất nhiên rồi, con người tôi làm việc tuyệt đối không ăn bớt ăn xén đâu, ví dụ mời người khác ăn cơm chắc chắn không mời thiếu một con cá đâu.”
Tô Du cố nhịn không trợn mắt, sớm biết thế chị đã không tội nghiệp cưng rồi.
Tô Du lấy tiền còn thư ký Tống lấy vé ra, phía văn phòng giúp cô khai tờ giấy chứng minh, sau đó giúp cô mang chiếc xe xuống dưới lầu và khai tờ phiếu để Tô Du đi lấy biển số xe.
Xuống dưới lầu, Tô Du định đưa chân lên trên, vừa chuẩn bị thử chiếc xe mới của mình thì phát hiện chiếc xe này thật sự quá cao, khi mình leo lên đó hoàn toàn rất khó để khống chế.
Mười mấy năm không đi xe đạp rồi, lại còn là kiểu dáng to như thế nữa, lúc này cô cứ xiêu xiêu vẹo vẹo khiến người ta nhìn vào cứ có cảm giác sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào đấy.