Xe đạp cũng mua rồi, còn không mua nổi một cái đồng hồ?
Song nhớ đến dáng vẻ đã vét sạch tiền của Tô Du vào ngày mua xe đạp, anh cũng không nói nhiều để kích thích cô nữa.
Thấy người đã đến đủ, phía tiệm cơm cũng bắt đầu mang thức ăn lên. Bởi vì tới sớm nên có thể ghép hai bàn trống của tiệm cơm, chỉ trong chốc lát, đồ ăn đã lên đủ.
Vẫn là bánh bao trắng, sủi cảo, cá kho tàu, thịt nướng, ngoài ra còn có một bát canh thịt dê.
Vì sắp đến Tết nên việc khiến mọi người vô cùng quan tâm chính là danh hiệu đơn vị tiên tiến.
Tô Du nghe được tin tức này thì mới chú ý đến chuyện đó, nhưng trước kia, chuyện này dường như chẳng liên quan gì đến công xưởng dệt may.
Thư ký Cao nói, "Thư ký Tống, bên ủy ban thành phố vẫn chưa có tí tin tức gì à?"
Thư ký Châu cũng nhìn về phía thư ký Tống.
Thư ký Tống ăn miếng thịt cá, "Đã sắp đến Tết rồi sao các chú không thả lỏng chút đi, lần nào ăn cơm cũng nói đến những vấn đề nghiêm túc thế này. Phải có lòng tin với đơn vị mình chứ, hỏi nhiều, người khác lại tưởng đang chột dạ đấy."
Nghe thấy lời ám chỉ, trong lòng thư ký Cao thoáng thả lỏng đôi phần.
Thư ký Tống đã không muốn nhắc đến chuyện công tác, thế là mọi người chuyển sang một chủ đề khá là thoải mái khác.
Thư ký Chu cười nói, "Thư ký Tống, nghe nói gần đây các ngài đang bố trí xem mắt à."
Thư ký Tống nhíu mày, "Sao tôi không biết?"
"Không phải bác tôi làm ở trong cơ quan ủy ban thành phố sao, nghe nói thế."
Thư ký Cao và thư ký Châu hóng hớt nhìn thư ký Tống.
Tô Du lại nhét bánh bao và thịt nướng đầy miệng, cũng dỏng tai lên hóng hớt.
Thư ký Tống ăn sủi cảo, "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng chuyện xem mắt như thế này không thể qua loa được, nhất định phải hỏi thăm kĩ càng. Dù thế nào cũng phải tìm một người tính tình dịu dàng, tiết kiệm, cần cù chăm lo việc nhà, thích giúp đỡ người khác, ngây thơ đáng yêu. Các anh nói đúng không?" Nói xong nhìn chằm chằm Tô Du.
Những người khác vừa định gật đầu đồng ý, Tô Du đã phụ họa, "Thư ký Tống, anh nói đúng lắm, tôi cũng cảm thấy thế. Tiêu chuẩn kén vợ tìm chồng của chúng ta đúng là không bàn mà trùng ý đấy. Trong nhà nếu có một người hiền lành, tôi ở bên ngoài mới an tâm dược, đúng không?"
Thư ký Tống: "..."
Thư ký Châu, thư ký Cao và thư ký Chu gật đầu. Nhưng mà rất nhanh sau đó lại cảm thấy lời này do Tô Du chính miệng nói ra cứ có gì đó sai sai.
Không chờ mọi người ngẫm nghĩ cẩn thận cái sai sai dó ở đâu, Tô Du đã nhiệt tình nói, "Thư ký Tống, lúc nào anh kết hôn thì nhất định phải thông báo một tiếng nhé, tôi cũng đến ké chút không khí vui mừng."
Nghe thấy Tô Du a dua, thư ký Châu lập tức tiếp sức, "Đúng, nếu đến lúc đó cần người hỗ trợ thì báo một tiếng ha."
Thư ký Chu cũng muốn giúp vui, nói, "Tôi thấy có thể làm luôn một bàn trong tiệm cơm quốc doanh đấy."
Thư ký Cao gật đầu nói, "Đến lúc đó cần vận chuyển tới đâu thì có thể tìm công ty vận tải của chúng tôi."
Tô Du vẻ mặt hưng phấn nói, "Nếu cô dâu cần may áo mới thì có thể đến công xưởng chúng tôi lấy vải này. Toàn là vải chất lượng thôi, bên ngoài hàng không bán đâu."
"..." Thư ký Tống tỏ vẻ cạn lời. Người không biết nghe thấy còn tưởng ngày mai anh kết hôn đấy.
Anh ăn từng miếng từng miếng sủi cảo, ánh mắt điềm nhiên như không nhìn Tô Du chăm chú.
Tất cả đều tại cô gái chỉ sợ thiên hạ không loạn này!
Thấy thư ký Tống không vui, Tô Du cười rót nước cho anh, ân cần nói, "Thư ký Tống uống nhiều nước ấm chút nha. Ngày đông thế này uống nước ấm tốt cho sức khỏe."
Thư ký Tống cầm cốc lên rồi bắt đầu thổi.
Tô Du vội vàng nói, "Mấy anh đừng trêu thư ký Tống nữa, nói chút chuyện khác đi. À ừm, thư ký Cao, đến Tết các tài xế bên anh có được nghỉ không?"
"Không nghỉ."
Tô Du đã hiểu, trong Tết âm lịch vẫn có thể lại vận chuyển buôn bán một chút lương thực.
Lại nói với thư ký Châu, "Thư ký Châu, đến Tết bên công xưởng thép có bận gì không. Năm nay không có hoạt động gì cả, hay là hai bên công đoàn chúng ta cùng tổ chức hoạt động quan hệ hữu nghị cho có không khí vui vẻ?"
Thư ký Châu nghe thấy đề nghị đó, nhanh nhẹn nói, "Được. Nói thật ra, bên công xưởng thép chúng tôi không có gì khác, chỉ có nhiều mấy ông còn độc thân thôi. Đúng lúc có thể bù cho bên công xưởng dệt may các cô."
Tô Du vui vẻ. Công xưởng thép có đãi ngộ tốt, việc này rất có ý nghĩa. Đến lúc đó các cô mợ thím dì trong công xưởng lại thấy hăng hái cho xem xem.
Nhìn thấy Tô Du vui mừng như thế, thư ký Tống nhíu mày, "Quan hệ hữu nghị? Hoạt động này có liên quan gì đến công việc à?"
Thư ký Châu giải thích, "Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Bình thường các công nhân đều bận làm, không có cơ hội làm quen ai. Tổ chức công đoàn chúng tôi bèn tổ chức một ít hoạt động để mọi người biết về nhau đôi chút, không chừng còn có thể nhân tiện xem mắt luôn."