"Cũng không biết ý kiến bên công xưởng thép thế nào, dù sao thì thư ký Châu đã đồng ý rồi. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta vẫn có cơ hội rất lớn, suy cho cùng lúc đó thư ký Tống cũng có mặt ở đó, anh ấy cũng ủng hộ."
Chủ tịch Tôn cười, "Thế thì không còn vấn đề gì nữa rồi. Lát nữa tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại cho bên công xưởng thép."
Quả nhiên, buổi chiều gọi điện thoại cho bên phía công xưởng thép, chủ tịch công đoàn bên đó cũng không đưa ra ý kiến phản đối, thoáng cái đã đồng ý.
Thời gian được xác định vào ngày ông Công ông Táo, tính ra cũng chỉ còn mấy ngày nữa.
Phía công đoàn vừa công bố tin tức này, trong công xưởng dệt may lại bắt đầu ồn ào sôi nổi.
Công xưởng thép được hưởng đãi ngộ rất tốt, hầu hết công nhân đều được chia nhà, hơn nữa còn được căn tin chu cấp đầy đủ. Hơn nữa còn là đơn vị trọng điểm trong tỉnh, xem mặt với đơn vị như thế không bị thiệt.
Đặc biệt các cô mợ thím dì đều vô cùng vui vẻ, cứ thấy Tô Du là lại khen cô khéo làm.
Không tổ chức xem mắt với mấy cái chỗ nhà máy phân bón hóa học, công xưởng giày, công xưởng quần áo giống trước kia, chẳng có gì thú vị.
Để con gái hoặc con trai nhà mình có thể tìm được người yêu tốt, nhà nhà bắt đầu chuẩn bị làm áo mới.
Nhu cầu quần áo trong công xưởng thép cũng rất lớn.
Sau khi Tô Du nghe được tin tức này từ chỗ thư ký Châu, vừa suy nghĩ, cô lập tức nghĩ đến xấp vải dệt thô còn tồn kho.
Xấp vải cũ còn trong kho đều là những xấp vải có một vài lỗi nhỏ, loại vải này đương nhiên không thể xuất hiện trên thị trường, bình thường vải lỗi sẽ được gia công lần nữa. Nhưng vì nhiệm vụ sản xuất quá nặng vậy nên xấp vải đó vẫn luôn bị để trong kho hàng. Dù bình thường Tô Du và những người khác đã mua đi bán lại một chút, nhưng vẫn còn tồn rất nhiều trong kho.
"Chủ tịch Tôn, những xấp vải này muốn trực tiếp đưa ra thị trường cũng không được, nhưng nếu phải gia công lại thì sẽ làm chậm trễ nhiệm vụ sản xuất. Hiện giờ đã sắp đến Tết, nhà nhà cũng đang thiếu tiền, đúng lúc chúng ta có thể lấy những xấp vải đó ra, triệu tập những công nhân đã về hưu trước kia làm việc tạm thời, gia công thành quần áo may sẵn rồi bán rẻ cho công xưởng thép. Làm thế, công xưởng chúng ta có thêm thu nhập, công nhân của công xưởng cũng có thêm chút tiền. Mọi người còn có thể mặc quần áo mới tham gia hoạt động quan hệ hữu nghị nữa."
Chủ tịch Tôn nghe được kế hoạch này, tấm lòng rộng mở, rồi sau đó đứng lên nói, "Tôi chỉ sợ bên công xưởng thép không cần thôi."
"Chắc chắn cần đấy ạ, hiện giờ đang sắp đến Tết rồi, ai không muốn mặc quần áo mới chứ. Cho dù những người tham gia quan hệ hữu nghị không lấy hết thì những người khác cũng có thể mua được. Hơn nữa chúng ta làm vậy là để chuẩn bị cho hội quan hệ hữu nghị, tức lo lắng cho vấn đề cá nhân của công nhân, truyền ra ngoài cũng là chuyện khiến mọi người khen ngợi."
Chủ tịch Tôn là người quan tâm đến vấn đề thanh danh hơn cả. Nghe được lời này của Tô Du, ông ta cũng không do dự nữa, cười nói, "Được, để tôi đi nói một tiếng với ủy ban công xưởng."
Sau khi đưa tiễn chủ tịch Tôn, quản đốc Cao của ủy ban công xưởng lập tức đập bàn ngay trong văn phòng ủy ban công xưởng, "Các anh các chị đều là người quản lý việc sản xuất, sao đầu óc lại kém sáng tạo hơn cả đồng chí bên công đoàn người ta thế hả. Ngày nào cũng để người khác nghĩ hộ, mặt đâu, mặt đâu hả?" Ông ta vỗ lên mặt mình.
Các cán bộ ủy ban công xưởng: "..."
Nổi giận thì nổi giận nhưng vẫn phải làm chính sự. Quản đốc Cao cùng các lãnh đạo khác của ủy ban công xưởng mở họp, rồi sau đó bắt đầu thông báo tuyển dụng nhân công làm việc tạm thời.
Đương nhiên, đối tượng trong thông báo tuyển dụng chủ yếu là nhắm đến các công nhân cũ của công xưởng dệt may. Những người này đều là người cũ từng làm trong công xưởng, dù chỉ xe sợi vải, thì tay nghề làm quần áo cũng không kém. Nguyên một ngày tiếp xúc với vải dệt, cũng thường xuyên may quần áo cho người trong nhà, chỉ mất mấy chục năm đã bắt đầu lão luyện. Ngoài ra, đối tượng được hưởng lợi khác chính là công nhân của công xưởng sản xuất quần áo.
Trong công xưởng không có máy may, vậy nên tất cả đều do nhân công làm. Tuy nhiên, sức mạnh của quần chúng nhân dân vô cùng lớn lao. Các xấp vải được dọn ra từ trong kho hàng của công xưởng rất nhanh đã được phân công cho từng tổ, dây chuyền sản xuất bắt đầu vận hành.
Là người đề xuất chuyện này, Tô Du được chủ tịch Tôn cử làm người giám sát tiến độ công việc.
Thấy quần áo do công xưởng sản xuất ra càng ngày càng nhiều, Tô Du cảm thấy nếu một mai công xưởng chiếm được lợi ích từ việc này, khả năng cao công việc này sẽ không bao giờ đình chỉ nữa.
Điều này chứng tỏ nếu sau này không bán được vải, cô có thể bán quần áo may sẵn. Dù sao quần áo may sẵn càng dễ kiếm tiền.