Nhìn gương mặt mỉm cười của Tô Du, thư ký Tống như muốn phát cáu. Tâm trạng vốn dĩ đang còn rất tốt lúc này lại chẳng thể bình tĩnh được.
Không được, sau này vẫn nên ít gặp nữ đồng chí này thì hơn.
Nhưng anh lại nhớ tới một chuyện nữa, lần trước đã hẹn nữ đồng chí này đi ăn cơm. Nói rồi mà không giữ lời hình như không hay lắm.
Cho nên anh cắn răng quyết định mời đi ăn một bữa, sau này ít liên lạc lại.
Thư ký Tống hít một ngụm khí lạnh, dựa mình vào lan can, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, thản nhiên đáp: "Đồng chí Tiểu Tô, nhớ lần trước từng nói muốn mời cô ăn một bữa. Sắp năm mới rồi. Ăn sớm một bữa vẫn tốt hơn. Khỏi phải nói tôi mời một bữa ăn mà kéo dài cả một năm."
Tô Du vừa nghe liền mỉm cười nói: "Thư ký Tống, sao anh lại khách sáo như vậy? Tôi không để trong lòng đâu."
Thư ký Tống liếc cô một cái: "Không để trong lòng là có ý gì, đây là không tin tôi sao? Con người tôi nói được làm được. Tôi đã nói thì phải mời. Nói ra ngoài để người ta cười cho."
Ấy chà chà, kiên quyết như thế, xem ra là thật rồi.
Có bữa ngon lành như vậy không ăn mới là ngốc đấy, Tô Du lập tức vui vẻ đáp: "Được được được, thư ký Tống anh nói sao cũng được. Thế khi nào mới đi ăn?"
Thư ký Tống suy nghĩ một hồi: "Vừa hay trưa 23 đi, hôm đó tôi rảnh."
Tô Du nhướng mày: "Hôm 23... Thư ký Tống, nhà máy chúng tôi làm liên hoan, tôi phải dẫn cả đội đi qua bên nhà máy thép."
“Dẫn qua rồi thì cô quay về đây ăn, liên hoan thì cũng đâu cần phải ăn?” Thư ký Tống không vui nói: “Lẽ nào cô còn định tham gia hoạt động ở đâu nữa sao? Đồng chí Tiểu Tô, tôi nói cô biết, hành vi như này của cô không hay đâu. Làm nhà tổ chức thì phải tránh hiềm nghi, nếu không thì sẽ bị nghi là biển thủ bạc công."
"..." Thật là nực cười.
Thư ký Tống cứ theo nhịp mà nói tới: “Quyết định vậy đi, cùng nhau ăn một bữa." Ăn sớm thì xong việc sớm, không muốn kéo dài tới năm sau.
Tô Du suy nghĩ, liên hoan thì nửa ngày cũng xong, chắc là kịp để ăn một bữa với anh ta: “Được, thế thì chọn ngày 23 nhé.” Ăn một bữa cơm trước Tết cũng không tệ.
Thảo luận xong chuyện đi ăn, Tô Du lại bắt đầu sáo ngữ: “Thư ký Tống, anh nói nhà máy chúng tôi suy nghĩ cho công nhân như thế. Sao lại còn bị người ta tố cáo, cũng may là con mắt của lãnh đạo cấp trên tinh tường."
Thư ký Tống đút tay vào túi, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ra hiệu cô tiếp tục nói.
Tô Du cố nhịn trợn mắt, tiếp tục nói: “Thật ra chúng tôi là vì phục vụ cho công nhân. Đây chẳng phải là quan hệ hữu nghị sao. Phải để cho các thanh niên nam nữ trẻ tuổi ăn mặc đẹp một chút, anh nó có phải không? Nhà máy chúng tôi đều là nghĩ cho các đồng chí công nhân mà. Hi vọng bọn họ có thể sớm giải quyết chuyện chung thân đại sự, hết lòng lao động sản xuất, góp phần xây dựng Tổ Quốc vững mạnh.”
Cô nhìn thư ký Tống, mỉm cười nói: "Thư ký Tống, anh xem không phải là anh cũng muốn tìm đối tượng sao, anh nên hiểu tâm trạng của chúng tôi chứ."
Vẻ mặt của thư ký Tống đột nhiên thay đổi: “Ai nói tôi tìm đối tượng chứ. Đó là bịa đặt! Tôi đang hết lòng phục vụ cho nhân dân!"
“… Khụ khụ, có thể là tôi nhớ nhầm rồi.” Chết mà còn muốn thể hiện, xem mắt thì xem mắt, còn sợ mất mặt cái gì?
"Nhưng mà thư ký Tống, anh ủng hộ chúng tôi có đúng không, suy cho cùng có mắt của anh cũng rất tinh tường."
Thư ký Tống nhìn cô hồi lâu, hít một hơi lạnh, khinh thường nói: "Chỉ là hiểu tình cảnh một chút, cô căng thẳng cái gì chứ? Người ta nhìn thấy còn tưởng cô chột dạ."
Tô Du mặt dày nói: "Không phải tôi đang kể khổ với anh sao, đơn vị nhỏ như chúng tôi thật sự không dễ. Không dễ gì mới được thư ký Tống anh quan tâm, gặp phải khó khăn gì thì đều nghĩ tới anh ngay."
Thư ký Tống quay đầu nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Tại sao lại nói gặp khó khăn thì nghĩ tới anh ta, còn bình thường thì vứt sang một bên? Không có thành ý gì hết!
Quản đốc Cao từ trong phòng làm việc đi ra, căng thẳng nói: "Thư ký Tống, thị trưởng Khâu muốn gặp Tiểu Tô."
Thư ký Tống nhìn Tô Du.
Tô Du chỉ vào mình nói: “Gặp tôi?"
Quản đốc Cao khó xử nói: “Đúng vậy, thị trưởng Khâu muốn tìm hiểu lời đề nghị mà trước đây cô nói với tôi ở trên xe.” Lúc nói ông ta có hơi đắc ý, phút chốc đã mất khống chế.
Tô Du không nói nên lời, chẳng trách quản đốc Cao đấu không lại chủ tịch Tôn, cái miệng này đúng là không biết giữ gì hết. Chuyện còn chưa làm thì đã đi nói với cấp trên, đây là tự mình chuốc phiền phức mà.
“Cô còn có người sợ à, đi nhanh đi.” Thư ký Tống trực tiếp đi vào phòng làm việc.
Tô Du nhanh chóng đi theo.