Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 221 - Chương 221. Biên Bản Làm Chứng

Chương 221. Biên bản làm chứng Chương 221. Biên bản làm chứng

Tô Du nhếch miệng, sau đó đột nhiên có chút lo lắng. Chỉ vào cái miệng này của thư ký Tống, cái EQ này, có lẽ không phải là vấn đề anh có đi tìm đối tượng hay không. Mà vấn đề là liệu anh có thể tìm thấy đối tượng hay không.

Lỡ như anh cô đơn cả đời, vậy mình cũng phải theo anh như vậy sao?

Như vậy không có hời!

"Thư ký Tống, hay là chúng ta đánh cuộc xem ai định tìm đối tượng trước. Dù sao thì việc kết hôn tương đối xa vời."

“Được, dù sao thì tôi cũng có lòng tin.” Thư ký Tống tràn đầy tự tin.

Tô Du cười nói: "Được rồi, vậy liền đánh cuộc đi."

Cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Thư ký Tống nói: "Nếu tôi thắng thì sao, tiền đặt cược là gì?"

"Trong tình huống không vi phạm nguyên tắc, người thua cuộc sẽ phải làm theo yêu cầu của người thắng cuộc."

“Được!” Thư ký Tống kích động nói.

Hai người tới rất sớm, quả nhiên bên trong quán ăn vẫn chưa có khách. Nhưng mà nữ phục vụ và các đầu bếp đều quen biết hai người họ, vừa thấy hai người tới đã nhiệt tình chào hỏi.

Thư ký Tống nói, "Ngày hôm nay có những món gì vậy?"

Nữ phục vụ theo bản năng liếc nhìn Tô Du.

Cô ấy vẫn còn nhớ tới chuyện lần trước Tô Du đã giữ mặt mũi cho thư ký Tống, cũng không biết lần này có giữ nữa hay không.

Tô Du gật đầu nói, "Hôm nay là tết Ông Táo chắc là phải có nhiều món lắm nhỉ, có món nào thì lên món đó, thư ký Tống của chúng tôi không thiếu tiền."

Nữ phục vụ lập tức cười nói, "Có rất nhiều đấy, bởi vì sắp đến tết rồi, bên trên còn lấy được thịt vịt đấy, còn có chút món ăn dân dã. Thịt heo cũng có nhiều, đều đủ hết rồi."

Thư ký Tống nhìn Tô Du, "Muốn ăn cái gì?"

Chân mày Tô Du cau lại, ồ, hào phóng như vậy sao.

"Hay là dựa theo những món lần trước thư ký Tống gọi?"

Thư ký Tống: ". . ."

Tô Du nói, "Hoặc là gọi hai phần cũng được."

Thư ký Tống nhìn về phía người bán hàng, "Sủi cảo, cá kho, thịt kho tàu, chân giò kho tàu, canh thịt dê."

Nữ phục vụ trợn mắt, mẹ ơi, hai người có thể ăn nhiều như thế? !

"Đừng đừng đừng, không ăn hết đâu." Tô Du vội vàng xua tay, nếu ăn bữa này cô lo lắng thư ký Tống sẽ nhớ cô cả đời mất."Không gọi thịt kho tàu và chân giò nữa, canh thịt dê thì đổi thành canh xương dê."

Thư ký Tống mất hứng nói, "Đồng chí Tiểu Tô, tôi đã gọi rồi, tôi cũng không keo kiệt. . ."

"Thư ký Tống, tôi và anh cũng không như. . . khụ khụ, ý của tôi là, tôi không coi trọng việc ăn uống. Hai người thì ăn được bao nhiêu món chứ. Nghĩ tới việc chúng ta gọi đầy bàn thức ăn ngon, nhưng có một số người vẫn còn đang chịu đói, tôi sẽ cảm thấy khó chịu không thể nuốt được."

". . ." Thư ký Tống cau mày, sau đó mất hứng nói với phục vụ, "Vậy gọi những món đó đi."

Nhìn dáng vẻ không vui của thư ký Tống, nhân viên cuối cũng cũng tin lời Tô Du nói, thư ký Tống thực sự rất sĩ diện.

Sau khi chọn món ăn xong, hai người tìm một cái bàn tròn trong góc rồi ngồi xuống, Tô Du chủ động rót nước cho hai người.

Không còn cách nào cả, cắn người miệng phải mềm, bắt người phải nương tay.

Thư ký Tống vừa uống nước, vừa nói, "Đồng chí Tiểu Tô, trước đây tôi và cô đã đánh cược rồi, chắc cô không lừa tôi đâu nhỉ. Những lời cô nói với tôi là thật sao."

"Đương nhiên là nói thật."

Vẻ mặt Tô Du thành thật nói. Cô ấy vẫn chờ tới lúc thư ký Tống không chịu nổi cô đơn, mau chóng tìm đối tượng, sau này chuyện gì thư ký Tống cũng sẽ nghe theo lời cô.

Nếu như có một Phó thị trưởng nghe lời thư ký của mình, hơn nữa còn trẻ như vậy, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng, vậy chẳng phải mình sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực rồi sao.

Không bao giờ phải bưng trà rót nước cho thư ký Tống nữa.

Nhưng mà có một chuyện cần phải xác định rõ, cô nghiêm túc nói, "Thư ký Tống... Anh chắc chắn sẽ giữ lời sao. Tôi là một người thấp cổ bé họng, ngộ nhỡ người khác nói chuyện không tính toán gì hết, tôi cũng không có cách nào."

Thư ký Tống híp mắt nhìn Tô Du, anh nghĩ Tô Du đang hối hận, nhất định là vậy, nhất định là muốn tìm đối tượng rồi, có phải đã coi trọng đội trưởng Lý kia rồi không.

Bây giờ mới biết cô gái này lại không thành thật như thế, còn rất nhỏ mọn nữa.

"Vậy cô nghĩ thế nào?"

"Viết biên bản làm chứng." Tô Du lấy một tờ giấy từ trong túi của mình, phát hiện trong túi lại chỉ có bút chì, sau đó nhìn Thư ký Tống nói, "Thư ký Tống, dùng bút máy của anh đi."

Thư ký Tống lấy bút máy ở trước ngực mình đưa cho Tô Du, sau đó nhìn thấy Tô Du viết viết vẽ vẽ, một bản thỏa thuận đã được viết xong.

Sau đó nhìn thấy cô ấy viết lên phía dưới của bản thỏa thuận hai chữ Tô Du.

"Thư ký Tống, của anh đây."

Thư ký Tống cầm lấy rồi liếc mắt nhìn, bảo đảm Tô Du không làm giả, hoàn toàn giống với những gì hai người vừa nói liền trực tiếp ký tên Tống Đông Chinh lên đó.

Bình Luận (0)
Comment