"Chủ nhiệm Tô, tôi nói cô, mắt chọn người của cô thật đúng là không còn gì để nói."
Tô Du cười nói: "Không phải mắt tôi tốt, là do cách làm việc hàng ngày của cậu mọi người đều biết rõ. Nếu không, các vị lãnh đạo cũng không thể nhất trí đồng ý như vậy."
Lời nói này làm cán bộ cấp cao như mở cờ trong bụng, "Quá khen quá khen, tôi không xứng. Hahahaha."
Ngày mồng hai Tết, cả gia đình nhà lão Tô đều nghỉ lễ ở nhà.
Buổi trưa đóng cửa ăn cơm xong, Tô Du bắt đầu tổ chức đại hội khen thưởng thường niên cho nhà mình.
"Đầu tiên, đồng chí Tô Đại Chí tuy là người tầm thường, nhưng đã tuân theo sự sắp xếp của gia đình, tăng thu nhập cho gia đình. Vì vậy, được thưởng một đôi giày mới."
Tô Du lấy ra một đôi giày cao su mua ở công xưởng giày.
Tô Đại Chí nước mắt lưng tròng vươn tay ra. “Cảm ơn chị!” Đây là đôi giày mới, bình thường cũng không dễ mua.
"Đồng chí Lưu Mai dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, bình thường cũng rất siêng năng làm việc. Điều này đáng được ghi nhận, được thưởng một cái áo khoác."
Lưu Mai mặt đỏ bừng phấn khích khi lần đầu tiên được nhận khen thưởng năm mới. Lấy nó bằng cả hai tay. "Chị, cảm ơn chị. Em sẽ cố gắng hơn."
Tô Du lại nhìn Tô Tiểu Chí, “Sự tiến bộ của Tiểu Chí là lớn nhất, từ việc tiêu tiền đến kiếm tiền, đây là một bước nhảy vọt về bản chất. Điều quan trọng nhất là Tiểu Chí không phải nhàn rỗi trong đội bảo vệ giám sát, rèn luyện thân thể thất tốt, sau này có thể bảo vê được người nhà. Cũng được khen thưởng một đôi giày mới, sau này tiền tiêu vặt sẽ được tăng thêm hai nhân dân tệ. "
Tô Tiểu Chí vui mừng cầm giày, ánh mắt hưng phấn híp lại thành một đường, "Chị, em nhất định sẽ cố gắng rèn luyện."
Tô Lâm trơ mắt nhìn chị nhà mình. Tô Du thưởng cho cô bé năm cây bút chì, "Đi học thì em cũng nên có dáng vẻ đi học, học tập cho giỏi, phấn đấu năm nay thi đậu vào cao trung. Bằng không thì hàng ngày nhanh chóng đến công xưởng dệt làm công nhân tạm thời."
Tô Lâm: "..."
Khen thưởng cho mọi người xong, Tô Du cười nói: "Năm nay mọi người năm nay đều thể hiện tốt, sang năm tiếp tục cố gắng. Chị cũng chỉ an ủi. Mặc dù năm nay chị không có tự khen thưởng cho mình nhưng sự trưởng thành của các em là phần thưởng lớn nhất của chị."
Mọi người nhận được phần thưởng đều nhìn về phía Tô Du, Tô Tiểu Chí nói: "Chị, chị không mua gì cho mình sao? Chị vì cái nhà này đã là nhiều chuyện như vậy, sao có thể không mua gì cho mình?"
Tô Đại Chí nói: "Đúng vậy, chị, chị cũng nên tự thưởng cho bản thân mình đi."
Tô Du khó xử nhìn bọn họ, "Như vậy ... vậy cũng được, buổi chiều chị sẽ đi mua vài thứ cho mình."
Tô Tiểu Chí nói: "Chị ơi, đừng mua vài thứ, chị phải tự thường cho mình nhiều một chút."
Tô Du vui vẻ cười một tiếng.
Ăn xong bữa cơm tất niên, Tô Du liền mang túi, mang tiền và vé công nghiệp đi thẳng đến cửa hàng đồng hồ đeo tay trên lầu hai cửa hàng tổng hợp Quốc Doanh.
“Mang những cái đồng hồ đeo tay tốt nhất ở cửa hàng này của các cô ra đây tôi nhìn một chút.” Tô Du khí thế ngất trời nói.
“Đồng chí, giúp tôi lấy cái đồng hồ đeo tay này ra cho tôi nhìn thử đi.” Bên canh một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hai người nhìn nhau, sau đó ngây người.
Sau đó cả hai nghĩ đến một câu thành ngữ, oan gia ngõ hẹp.
Thư ký Tống nhíu mày, thở dài một hơi. Đây cũng không phải là do anh tìm đến. Lại làm thế nào mà chạm mặt nhau, này thì có thể trách ai đây?
Tô Du cảm thấy, trong ngày tạm biệt năm cũ chào đón năm mới mà còn có thể gặp được thư ký Tống, thì có phải cho thấy trong một năm tới này, cơ hội cô và thư ký Tống gặp nhau sẽ thật nhiều không.
Đây không phải là điềm tốt. Cô còn chuẩn bị sang năm có thể ôm bắp đùi khác, cô cũng không thể luôn treo cổ lên một cái cây được.
Trong lòng cô âm thầm lắc đầu than thở, nhưng trên mặt vẫn vui mừng, hớn hở cười: “Ồ, thư ký Tống, ăn Tết vui vẻ nhé. Anh nói xem gặp nhau vào ngày quan trọng như vậy thật là đúng dịp!"
Thư ký Tống thầm gật đầu.
Quả thật là rất khéo. Nói ăn Tết gặp nhau, nhưng thế nào lại là gặp nhau bây giờ. Chậm một ngày không được sao, bây giờ gặp nhau làm cho mặt mũi anh để vào đâu?
Anh mím môi nói: “Đồng chí Tiểu Tô à, cô ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, ăn rồi, đã là lúc nào rồi." Tô Du cười nói: “Thư ký Tống, anh tới nơi này làm gì vậy?"
"Đi loanh quanh thôi.” Thư ký Tống nói.
Sao anh biết mình tới làm gì, sau khi cơm nước xong ở trong nhà thì ngồi không yên, nên đi dạo xung quanh một chút, sau đó đi dạo đến cửa hàng đồng hồ đeo tay.