Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy được, thư ký Tống, anh chờ tôi một lúc nhé." Sau đó cô chạy vào trung tâm mua sắm.
Thư ký Tống nhìn bóng lưng của cô, lẩm bẩm nói: “Tôi không đợi cô được hả, lại còn không đi xe đạp, không phải là tôi chở cô về à."
Rất nhanh sau đó, Tô Du chạy ra ngoài, trong tay cô cũng cầm một đôi găng tay, là găng tay bằng da màu đen. Cô đi ra rồi đưa găng tay cho thư ký Tống.
“Thư ký Tống, tôi cũng tặng quà năm mới của mình cho anh." Lúc này là huề nhau, không ai chiếm lợi của ai.
Thư ký Tống sững sờ nhìn đôi găng tay trong tay, trên mặt anh không được tự nhiên.
Sau đó anh yên lặng tháo găng tay của mình ra, đeo găng tay mới vào: “Tạm được, rất hợp. Miễn cưỡng trông không đến nỗi."
Tô Du cởi găng tay nhung ra, sau đó đeo găng tay mới vào. Găng tay này ấm áp hơn găng tay của mình nhiều.
Thư ký Tống nhìn Tô Du cũng đeo găng tay lên, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy rất tốt, anh đẩy xe và nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về, đi xe năm hết tết đến rồi không dễ."
Tô Du nhìn anh nói: “Thư ký Tống, trời lạnh thế này mà anh không trở về nhà à?"
"Tôi muốn đi trên đường chính xem mọi người ăn Tết như thế nào.” Thư ký Tống nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Lúc này Tô Du mới ngồi lên yên xe đạp ở phía sau. Cô đột nhiên cảm thấy, thật ra thì thư ký Tống này cũng không tệ. Về nguyên tắc mà nói, cũng không tính là treo cổ lên một cái cây.
Thư Ký Tống đúng là không gạt người đấy, nói là đi dạo trên đường phố một vòng thì đúng là đưa Tô Du đi dạo một vòng, cũng không sợ lạnh, cũng may là có mua găng tay da nên tay của Tô Du cũng không cảm thấy lạnh lắm, cô ngồi phía sau từ từ thưởng thức đồng hồ của mình.
Thư ký Tống lái xe cuối cùng cũng không chịu nổi cô đơn nên tìm kiếm chủ đề: “Đồng chí Tiểu Tô, chẳng phải cô đã mua xe đạp rồi sao, sao lại không thấy cô lái xe thế?”
“Tôi không biết lái.” Tô Du trực tiếp nói, thời đại này những người không biết lái xe rất nhiều, còn nhiều hơn cả những người trước kia không biết lái xe nữa nên không có gì phải xấu hổ cả.
Thư Ký Tống nói: “Cô không muốn học thôi, bản thân mua xe lại không lái thật không thuận tiện đấy.”
“Học không biết.” Tô Du nói, cô không học đâu, lỡ như ngã thì phải làm sao đây, có sẵn tài xế thì cô không cần lo lắng không có ai đưa đón.
Nghe thấy những lời Tô Du nói, thư ký Tống bất mãn nói: “Như thế cũng không được, thân là Đảng viên thì phải có quyết tâm khắc phục khó khăn, không thể bởi vì học không biết là không học nữa, thế này nhé, đợi qua năm thời tiết tốt lên thì tôi dạy cô nhé.”
“Cái này thì không cần đâu.” Tô Du vội vàng nói: “Quá phiền phức rồi, tôi tìm đám em trai tôi dạy cũng thế thôi.”
“… Được rồi, thế cô hãy tìm em trai học đi nhưng mà tôi thấy kỹ thuật lái xe của em trai cô cũng không giỏi lắm.” Thư Ký Tống ganh tị nói.
Tô Du dối lòng nói: “Chạy nhiều sẽ quen thôi, em trai tôi chạy một thời gian sẽ lái tốt thôi mà.”
Thư Ký Tống không nói thêm gì nữa, thậm chí anh cảm thấy bệnh của mình càng ngày càng nặng rồi, lại còn chủ động dạy người ta lái xe đạp nữa chứ, đúng là lo chuyện bao đồng mà, bị người ta từ chối thật đáng đời mà!
Dạo quanh một vòng cuối cùng cũng đến sân lớn nơi nhà lão Tô ở, Tô Du vội vàng xuống xe và cười nói với thư ký Tống: “Hôm nay thật là làm phiền thư ký Tống quá rồi, lần sau có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm.”
Thư Ký Tống nở nụ cười xua xua tay: “Năm sau gặp.” Sau đó quay đầu xe và vội vàng lái xe đi.
Còn không đi thì anh sợ mình lại ngơ ngáo mời người ta đi ăn cơm đấy.
Nhìn thấy thư ký Tống đi rồi, Tô Du lắc đầu thở dài, ái chà, thật sự nếu như không nói gì thì cũng khá giống một đứa trẻ đấy.
Ông trời quả nhiên là công bằng mà, cho bạn mặt được yêu thích cũng cho bạn mặt khiến người khác chán ghét.
Trên đời này tìm được người hoàn hảo như cô quả thực là rất khó, nói không chừng bởi vì nguyên nhân này nên ông trời mới ngứa mắt ném cô đến đây đấy.
Cô quay người trực tiếp đi vào trong sân.
Mọi người trong nhà lão Tô đều trông cô quay về, thấy cô về nhà, ai ấy đều mở to mắt nhìn cái bao tay mới của cô.
“Chị, chị mua bao tay mới cho mình sao.” Tô Tiểu Chí chầm chậm nói.
“Cái gì chứ, đây là món quà năm mới do đồng nghiệp tặng cho chị đấy.” Tô Du ném chiếc bao tay lên giường, sau đó giơ cánh tay của mình ra.
Cả nhà bỗng chốc rơi cả con mắt ra ngoài, sau đó mới tiến gần vây quanh cô và nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ trên tay Tô Du.
“Chị, đẹp quá.” Khuôn mặt Tô Lâm bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Lưu Mai cũng nhìn một cách đắm đuối.
Đồng hồ ơi…