Chiếc xe nhanh chóng bắt đầu chạy.
“Chị, thấy em lợi hại không?” Tô Tiểu Chí tự đắc nói.
Tô Du quát lên: “Tô Tiểu Chí, lái xe đàng hoàng cho chị, nếu em làm chị ngã, chị đánh gãy chân em!"
Tô Tiểu Chí: "..."
Khi ba chị em trở về nhà, trong nhà đã có rất nhiều người đến. Anh cả chị dâu nhà lão Lưu cũng tới, thư ký Châu và thư ký Cao cũng tới.
Tô Du nói với mấy người thư ký Châu: “Vốn dĩ về sớm hơn, nhưng mà hôm nay có mời lãnh đạo của ủy ban thành phố tới, cho nên hơi lâu một chút."
Thư ký Châu và thư ký Cao nghe vậy, trong lòng đã nắm chắc rồi. Xem ra, ủy ban thành phố đặc biệt quan tâm đến chuyện ở nhà máy dệt.
Thế thì đơn vị của bọn họ có phải cũng có thể làm theo cách thứ này để xây dựng nhà ở không nhỉ.
Tô Du mỉm cười nói: "Các người cũng vừa mới tan làm, hay là về nghỉ ngơi đi, chỗ tôi tự chuyển được rồi." Dù sao hai người này cũng là vì muốn nghe ngóng thử tin tức bên ủy ban thành phố thôi. Bây giờ tin tức cho bọn họ rồi, cô cũng không muốn làm phiền người khác. Thép tốt thì phải dùng làm lưỡi đao, mối quan hệ này không thể dùng làm cu li được.
Thư ký Châu cảm thấy không vui lắm: “Sao có thể nói như thế, đến cũng đã đến rồi, chúng tôi là muốn chuyển nhà giúp cô mà, không đến thì phiền phức lắm."
Lưu Mai ở bên cạnh nói: "Chị à, thư ký Châu người ta sẵn lòng giúp đỡ, chị đừng khách sáo quá mà."
“Vẫn là đồng chí Lưu Mai thoải mái hơn.” Thư ký Châu mỉm cười nói.
Thật sự muốn làm cu li sao, Tô Du nói: “Được được được, thế thì tôi không khách sáo nữa. Lát nữa cùng nhau đi ăn một bữa."
Có xe ba gác do thư ký Cao mang tới, lại nhiều người phụ giúp chuyển đồ. Vốn dĩ còn chuẩn bị chuyển vài chuyến, kết quả chỉ một chuyến là chuyển xong hết cả rồi.
Lúc ra ngoài, Tô Du trực tiếp khóa của nhà lại.
Có người đến nghe ngóng xem căn nhà này của cô định xử lý thế nào.
Tô Du mỉm cười nói: "Đã bán cho người ta rồi, một thời gian nữa người ta gửi tiền thì sẽ sang tên."
Nghe vậy, mọi người cũng lần lượt giải tán. Mấy suy nghĩ đen tối kia cũng không còn nữa.
Nhà cũng đã bán rồi, động tác của nhà họ Tô cũng nhanh thật đấy.
Trên đường gặp phải rất nhiều công nhân của nhà máy dệt đang chuyển nhà, mọi người đều đi về một nơi, nhanh chóng xếp thành một đội ngũ. Khiến những công nhân của nhà máy khác đều mở to mắt mà nhìn.
Trên đường gặp phải người quen, có người dừng lại tán gẫu: “Nhà chúng tôi sáu mươi mét vuông đấy, không phải phòng đơn, có tách ra, một căn như vậy có hai phòng riêng. Còn có chỗ để ăn cơm, lúc nào các người đến ngồi chơi, có đủ chỗ cho các người ngồi đấy."
"Nhà rộng ba mươi mét vuông thì đủ cho hai vợ chồng chúng tôi... nhà của nhóc con? Không cần phải lo, sau này bọn nhóc sẽ tiếp vị trí của tôi, tự đi xây nhà."
Công nhân ở nhà máy dệt đều tỏ ra rất tự hào.
Khi đến tiểu khu nhà máy dệt, đã có rất nhiều người dùng các loại dụng cụ khác nhau để di chuyển vật dụng trong nhà vào trong tiểu khu.
Nhà của Tô Du là số 9, nhà cô thuộc loại phòng lớn, tổng cộng có mười lăm ngôi nhà giống như nhà của họ, có một số là lãnh đạo, một số là công nhân bình thường, cũng do nhà đông người nên mới gom tới đây. Suy cho cùng loại phòng lớn thì có nhà vệ sinh và nhà bếp. Loại nhỏ thì không có. Loại nhỏ thì mấy nhà dồn lại dùng chung một cái, mọi người đều cảm thấy rất bất tiện.
Người của nhà họ Tô vừa chuyển đến trước cửa thì kích động đến đỏ mặt, tim đập nhộn nhịp. Nhà ngói gạch đỏ, nền tráng xi măng, bên trong lại nhìn sáng sủa, đúng là rất tốt.
Ngay cả thư ký Châu và thư ký Cao nhìn thấy cũng thấy vô cùng ghen tỵ. Nhà như vậy mới giống là nhà chứ. Đâu có giống như chỗ bọn họ ở, chen chúc một chỗ, trong nhà có khách đến chơi, vừa nhìn là có thể thấy hết mọi ngóc ngách.
“Chị ơi, vào thôi vào thôi.” Tô Tiểu Chí thúc giục. Tô Du vội vàng đi mở cửa.
Mọi người cùng nhau dọn đồ đạc vào bên trong.
Vừa bước vào nhà, thư ký Tống cũng đạp xe chạy tới, trên mặt vẫn còn vương mồ hôi. Thấy có người tới, anh lập tức lau mồ hôi rồi nghiêm chính bước tới.
"Dọn đến nhanh như thế sao?"
“Ồ, thư ký Tống cũng đến à.” Thư ký Cao tươi cười chào hỏi.
Thư ký Tống mỉm cười nói: "Biết các người qua đây, tôi cũng qua xem thử."
Sau khi Tô Du hướng dẫn mọi người đặt giường đệm ngay ngắn xong xuôi, cũng chạy ra, nhìn thấy thư ký Tống, nét mặt nhiệt tình nói: “Thư ký Tống, hoan nghênh hoan nghênh, vừa nãy tôi còn đang nghĩ định mời anh đi ăn nữa."
"Khụ khụ, tôi không phải vì ăn cơm nên mới tới, tôi tới đây là muốn xem thử Tiểu Cao và Tiểu Châu bọn họ."
Tô Du nói: "Ồ, vậy thì các người trò chuyện vui vẻ."
“Thôi, làm việc trước đi.” Thư ký Tống chắp tay sau lưng bước vào phòng, nhìn thấy sàn nhà đều là gỗ, kinh ngạc nói: “Làm cái này làm gì?”
“Loại gỗ này có mùi thơm, để ở trong nhà cho nó tỏa hương.” Tô Du mỉm cười nói.