Lúc xuống lầu, ánh mắt anh lúc có lúc không nhìn Tô Du đang đi bên cạnh.
Anh phát hiện ra người mình nhìn trúng thực sự rất khác biệt.
Những người phụ nữ khác chống đỡ một nửa bầu trời, cô việc gì phải nắm giữ cả một bầu trời. Chủ động giúp đỡ còn không cần... Xem ra những thủ đoạn trước đây đều không dùng được nữa. Đồng chí Tiểu Tô dẫu sao cũng là một nữ đồng chí khác biệt.
Khi trở về nhà, thư ký Tống bắt đầu lật giở những cuốn sổ nhỏ của mình. Bên trên ghi một số thói quen của Tô Du. Chẳng hạn như, Tô Du thích uống trà nhạt một chút, khi uống phải có cảm giác hơi nóng, để có thể nhấp từng ngụm nhỏ thưởng thức hương thơm của trà.
Ngoài ra, ghế của cô nhất định phải được lót đệm ngồi, phía sau lưng còn phải đặt gối tựa, dù sao cũng không biết là chuyện gì, nên đặc biệt coi trọng. Nếu là xã hội cũ, có mấy người còn hận không thể xoa vai bóp chân cho cô.
Cô không kén ăn, cái gì cũng đều ăn. Nhưng những món cay chỉ ăn được chút ít, mỗi lần ăn cơm, những món có ớt đều không ăn.
Hoặc đại loại thế...
Thư ký Tống thề, anh làm thư ký cho thị trưởng Khâu hai năm nay chưa bao giờ mà nhẫn nại như thế này.
Buổi tối ăn cơm, anh còn đang suy nghĩ kỹ càng.
Lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa theo đuổi được đối tượng. Anh cũng không biết đồng chí Tiểu Tô nghĩ gì về anh. Duy nhất một lần xem phim, còn mang theo con ghẻ.
Thấy anh không nghĩ ăn uống, mẹ Tống vỗ bàn: “Tiểu Đông, ăn cơm đi. Đang nghĩ cái gì đấy?"
“Chắc chắn nhớ đồng chí nữ nào rồi.” Cha Tống nói.
Thư ký Tống: "..."
Mẹ Tống cười nói: "Không sao, Tiểu Đông chúng ta nhớ đồng chí nữ là chắc rồi. Lớn thế rồi mà, cũng sắp đến tuổi kết hôn. À đúng rồi, Tiểu Đông à, khi nào con mới dẫn đối tượng về. Cha nghe nói con và nữ đồng chí ở nhà máy dệt đang quen nhau hả?"
Thư ký Tống đột nhiên kinh hãi: “Mẹ, mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó, người ta và con chẳng có gì cả, mẹ nói rõ ràng với người khác đi!” Chẳng theo đuổi được người ta, nhưng cũng không thể hủy hoại thanh danh của người ta chứ. Lỡ như không thành, sau này đồng chí Tiểu Tô làm sao gặp mặt người khác?
“Ồ, vậy mẹ hiểu lẩm rồi.” Mẹ Tống gật đầu. Bà ấy đương nhiên không nghe ai nói cả, chỉ có điều dùng cách thẩm vấn hán gian để thử con trai bà ấy thôi.
Nhìn dáng vẻ của anh, thì biết ngay là vẫn chưa thành công mà.
"Tiểu Đông à, nếu để ý đồng chí nữ đó rồi, nếu gan dạ theo đuổi người ta đi, có biết không?"
Thư ký Tống bĩu môi: “… lỡ như người ta từ chối thì sao?” Trước giờ luôn tranh cãi với nhau.
“Đồ hèn nhát.” Cha Tống hừ một tiếng.
Mẹ Tống đá chân anh một cái dưới gầm bàn, lại tiếp tục nói với con trai: “Tiểu Đông, mẹ cũng là nữ, mẹ phải dạy con biết, lấy sự chân thành, thật lòng của con ra để là cảm động đồng chí nữ đó."
Thư ký Tống nói: "Vậy, nếu thành tâm rồi mà vẫn không được thì sao?"
"Thì chứng tỏ người ta không để ý con rồi. Như thế đừng bám víu người ta nữa, nếu không thì sẽ bị xem là lưu manh." Cha Tống nói.
Thư ký Tống nhìn mẹ già của mình, mẹ Tống trầm mặc một hồi, mới miễn cưỡng gật đầu: “Lời của cha con thô nhưng mà thật."
"..."
Bên nhà họ Tô cũng đang ăn cơm.
Năm nay tổng lượng năm không thuận lợi lắm, nhưng Tô Du đã liên hệ với công ty vận chuyển giúp mang lương thực về, ít nhất cả nhà có thể ăn no được chín phần. Trong tỉnh thành, như vậy cũng được coi là khá tốt.
Tô Du nhìn cách ăn uống của mọi người, trong lòng âm thầm tính toán, năm mươi năm, năm mươi năm sau, sẽ hoàn toàn thay đổi.
Từ thời đại ăn no bụng là hạnh phúc, biến thành thời đại ăn không hết thì vứt.
Người trong nhà đang ăn cơm thì phó chủ nhiệm Điền tới nhà, cả nhà cô ta bây giờ cũng sống trong tiểu khu của nhà máy dệt.
"Ồ, Tiểu Điền đến rồi. Có muốn ăn tối cùng nhau không?" Tô Du nhiệt tình chào hỏi.
Phó chủ nhiệm Điền vội xua tay, lương thực rất quý giá, ai mà không biết điều ăn chực của người ta chứ, nhất là trong nhà của chủ nhiệm Tô, cô ta sợ ăn xong rồi sau này sẽ trả lại gấp đôi.
"Không cần không cần, tôi chỉ tới nói một chuyện, hôm nay có người gọi điện cho phía ủy ban công xưởng, chính là cô giáo Từ bên trường trung cấp dạy kế toán của các người, nói là chuyện cô nhờ đã làm xong rồi. Chỉ vậy thôi."
Nghe phó chủ nhiệm Điền nói thế, trong lòng Tô Du mừng rõ. Chuyện báo danh lên thi đại học đã được giải quyết rồi.
Cô vui vẻ kéo phó chủ nhiệm Điền: “Tiểu Điền, cô vất vả rồi, vào ăn cùng đi. Nào, vào trong nhà ăn cơm, hai chứ ta là quan hệ gì chứ, tôi ăn ít một chút cũng phải cho cô ăn. "
Nghe Tô Du nói thế, phó chủ nhiệm Điền càng chạy nhanh hơn: “Thật sự không ăn, tôi phải đi đây."
Nói xong cô ta liền chạy đi