Thời điểm của phòng mở ra, Nghiêm Tiểu Phương e thẹn cúi đầu.
Đối tượng của Nghiêm Tiểu Phương bị người khác đẩy từ bên ngoài đi vào, người đàn ông cao gầy, dáng dấp vô cùng lịch sự, lúc này mặt cũng đỏ bừng như mông khỉ vậy.
"Đi vào, đi vào, đừng xấu hổ."
Phía sau truyền tới âm thanh ồn ào của mọi người.
Ngay khi nghe thấy giọng nói, Tô Du đã biết đó là ai, nhìn sang quả nhiên nhìn thấy thư ký Tống cũng đang tụ tập ở trong đội ngũ của nhà trai.
Thỉnh thoảng anh cũng nhìn vào bên trong, sau khi thấy Tô Du liền co người lại lui về sau.
Một vài thanh niên nghe anh hô lên như vậy, cũng đẩy chú rể về phía cô dâu.
Chú rể thực sự ngại ngùng, vươn tay cầm tay Nghiêm Tiểu Phương, chờ sau khi cô đứng lên, lại nhanh chóng buông tay ra. Ê ê a a nói: "Tiểu Phương, anh tới đón em."
Anh ta vừa dứt lời, những người phía sau liền cười lên ồn ào.
Một đôi vợ chồng mới bị mọi người vây quanh cùng nhau đi ra bên ngoài.
Tô Du vừa định đi theo, lại bị thư ký Tống kéo ở tuột lại phía sau cùng, "Sao ở trong phong lâu như vậy, tôi cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Chú rễ còn rụt rè, không dám đi đón cô dâu."
Tô Du liếc anh một cái, "Anh tới thật sớm ha."
“Muốn đến đây sớm một chút, nghĩ là có thể nói chuyện một chút với cô.” Thư ký Tống nén giận nói. Thật ra là khi anh thức dậy, lo lắng tối hôm qua là nằm mơ, cho nên muốn đến sớm gặp Tô Du, để xác nhận lại một chút.
"Tối hôm qua chúng ta hẹn nhau cùng đi xem phim sau khi vào trường đại học, chuyện này có thật không? Tôi nhớ không nhầm chứ." Anh nhắc nhở.
Tô Du nói: "Anh không nhớ sao? Không nhớ thì không cần đi."
Nói xong đi về phía trước. Thư ký Tống sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng đi theo, "Nhớ nhớ, tôi chỉ là cô sẽ không nhớ."
Tô Du mím môi cười cũng không quay đầu lại.
Sau khi một cặp vợ chồng mới đi một vòng trong tiểu khu, họ trở về trong nhà.
Ở trong nhà cúi đầu trước chân dung vĩ nhân cùng cha mẹ trong nhà, hôn lễ này liền hoàn thành.
Thư ký Tống lần đầu tiên phát hiện ra rằng kết hôn thực sự rất tuyệt. Nếu đây là hôn lễ của anh với đồng chí Tiểu Tô thì càng tuyệt vời hơn.
Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy hâm mộ của thư ký Tống, Tô Du nhỏ giọng nói: "Hâm mộ không? Có phải là muốn kết hôn sớm một chút rồi không?"
“Hâm mộ... mời là lạ.” Thư ký Tống nhỏ giọng nói: “Sớm muộn gì tôi cũng phải kết hôn, chỉ là chưa tới lúc mà thôi, cũng không khác nhau lắm.”
Tô Du cười cười, tiếp tục nhìn nhìn đôi uyên ương mới cưới kia.
Không có yến tiệc, thời đại này không có nhà nào có thể mời nhiều người như vậy ăn cơm nổi, cho nên chỉ có thể phát cho mọi người một ít kẹo cưới.
Thư ký Tống và Tô Du mỗi người đều cầm vài viên kẹo cưới, đi ra khỏi nhà họ Phương.
Vừa ra khỏi cửa, thư ký Tống liền nhét mấy viên kẹo cưới vào túi của cô nói, "Ăn kẹo đi."
Tô Du che túi, "Tôi không thích đồ ngọt."
Thư ký Tống: "..." Còn có đồng chí nữ không thích ăn ngọt sao? Được rồi, đối tượng của anh chắc chắn không phải là người bình thường.
"Tôi cũng không thích ăn đồ ngọt, mang về cho em trai em gái ăn đi."
Tô Du ừ một tiếng, đám Tô Tiểu Chí nhất định là thích ăn. Vào thời này không thể nào ăn được kẹo, còn cái kẹo cưới này, chỉ có cầm giấy chứng nhận kết hôn mới có thể mua được.
Nhìn nhà Tô Du cách càng ngày càng gần, trong lòng thư ký Tống càng thêm căng thẳng, "Đồng chí Tiểu Tô, chúng ta cùng đi ăn cơm đi. Không uống rượu mừng, chúng ta ra ngoài ăn một chút. Tôi biết cô muốn về nhà ôn tập, ăn xong thì tôi sẽ đưa cô về nhà."
Tô Du lắc đầu nói: "Không được, buổi chiều tôi phải đi một chuyến đến nhà sách."
Hai mắt thư ký Tống sáng lên, "Đúng lúc tôi cũng muốn đi!"
Tô Du cười nói, "Thật là trùng hợp."
Sau đó mang túi xách đi ra ngoài tiểu khu.
Hai người cũng không chọn quán ăn cơm nên tìm một quán cơm nhỏ ở gần đây.
"Ăn mì đi." Tô Du nói ngay khi bước vào quán cơm. Nếu cô đã quyết định thử mọi thứ thì cũng không cần đặc biệt làm khó người khác nữa.
Hôm qua thư ký Tống mới mời ăn cơm, hôm nay lại ăn nữa, tháng này anh phải nhịn đói rồi.
Thư ký Tống ngồi cạnh cửa sổ và gọi hai tô mì, anh dặn dò phục vụ: “Một tô bỏ nhiều rau xanh." Sau đó anh lấy phiếu ăn ra.
Rất nhanh sau đó, mì đã được nấu xong. Thư ký Tống bưng hai tô mì tới, bỏ nhiều rau xanh một chút rồi đặt tô mì ở trước mặt Tô Du.
Tô Du vừa nhìn rau xanh trong tô mì của mình, vừa nhìn tô mì của thư ký Tống. Cô không nói gì cả mà cúi đầu bắt đầu ăn.