Tô Du và Lý Mai tức khắc cuống cuồng kéo bà ta lại.
Tô Du nói, "Bác, cháu còn chưa nói hết đâu. Giờ bác làm ầm lên cũng vô ích thôi, đến lúc đó làm ầm khiến mọi người đều chê cười trưởng phòng Chu thì chúng ta làm sai rồi. Cháu có cách khiến họ phải tự động mua nhà cửa cho cháu trai lớn nhà bác."
"Thật ư?" Bà cụ Chu nhìn cô.
"Thật mà thật mà." Tô Du tỏ vẻ khẩn trương nói, rồi sau đó còn chớp mắt ra hiệu cho Lý Mai.
Lý Mai cũng lôi kéo bà cụ Chu, "Đúng thế, Tô Du thông minh lắm, có cách mà. Dì Chu dì đừng vội vàng."
Bà cụ Chu nói, "Có cách gì cơ?"
"..." Tô Du cạn lời nhìn bà ta một chút, "Nếu không thì bác ngồi đây một chốc, cháu đến nhà bác tìm trưởng phòng Chu và con dâu bác nói chuyện. Nếu bác chủ động nhắc đến thì là bác đòi này nọ. Nhưng để con trai bác hiếu thảo biếu bác gì đó, không phải dễ nghe hơn ư?"
Cô vừa nói vừa chớp mắt ra hiệu với Lý Mai. Lý Mai kiên trì đến cùng, "Dì Chu, dì cứ để Tô Du đi nói chuyện này là được. Để bọn họ chủ động mua cho dì."
Sao có thể chứ?
Bà cụ Chu vừa nghe hai người nói thế, bèn đáp, ''Thế thì được, để Tiểu Tô giúp bác nhắc tới, nếu bọn nó không đồng ý, bác liền làm ầm lên."
Lúc này, Tô Du mới đứng dậy đến nhà trưởng phòng Chu.
Trưởng phòng Chu đang ở nhà hướng dẫn hai đứa con làm bài tập.
Con trai hơi trốn tránh, không thích gần gũi với ông ta, ông ta cũng chỉ có thể dằn lòng ngồi ở bên cạnh. Cũng may mẹ già không có nhà để tranh cãi ầm ĩ, ông ta cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Tô Du cũng không đi vào trong, mà chỉ đứng gọi ở ngoài, "Cô giáo Lý."
Vợ trưởng phòng Chu nghe thấy giọng cô bèn đi ra, "Cô là đồng chí đi đến cùng Lý Mai đấy à?"
"Đúng thế, chị gọi tôi Tiểu Tô là được. Cô giáo Lý, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Vợ trưởng phòng Chu nhìn trong phòng, lau tay liền đi ra, hai người đi vài bước vào trong sân.
Tô Du nói, "Cô giáo Lý, tôi giống chị Mai ấy, đều là người làm việc trong bộ phận của trưởng phòng Chu. Tôi tên là Tô Du, hôm nay đến chủ yếu là để giúp con nhà chị Mai học bổ túc. Nói thật, dạo này tâm trạng trưởng phòng Chu không tốt lắm, chúng tôi đều có thể nhận ra."
Nhất thời, vợ trưởng phòng Chu cảm thấy hơi hổ thẹn. Tâm trạng người đàn ông không được tốt đều vì gia đình không yên.
Tô Du thở dài nói, "Chị đừng hiểu nhầm. Thật ra nếu đổi thành người khác thì tôi sẽ không nhiệt tình thế này. Nhưng dù sao trưởng phòng Chu cũng là lãnh đạo của chúng tôi, không ít thì nhiều gì cũng thân thiết hơn đôi phần so với người khác. Vừa rồi bác gái ở bên kia, chúng tôi cũng khuyên bác rồi. Nói thật, tính bác ấy rất cố chấp. Nên tôi trái lo phải nghĩ, cũng chỉ còn một cách có thể khiến sau này cô giáo Lý được sống thanh tịnh thôi."
Vợ trưởng phòng Chu ấp úng nói, "Tiểu Tô, cô có cách gì?"
"Để bác gái và cháu trai lớn của bác ấy tìm căn nhà khác ở."
"...Thế, thế truyền ra ngoài thì không lọt tai đâu. Không được, thế thì không được." Vợ trưởng phòng Chu liên tục lắc đầu. Cô ta ước gì có thể làm thế, nhưng chưa chắc lão Chu đã đồng ý. Đến lúc đó người làm con dâu như cô ta cũng sẽ bị người ta đàm tiếu. "Hơn nữa, chưa chắc phía mẹ chồng tôi đã đồng ý. Bà ấy mà làm ầm lên thì gay."
Tô Du nói, "Cô giáo Lý, bên phía bác gái thế nào chúng ta không thể nói trước. Cứ nói đến cuộc sống sinh hoạt của chị ha, ba ngày hai bữa cãi lộn ầm ĩ, bao giờ mới được nhẹ đầu? Nói thật, tôi quan tâm đến việc này chủ yếu là vì chuyện ấy có liên quan đến trưởng phòng Chu. Ngài ấy là lãnh đạo của tôi, tâm trạng ngài ấy không tốt, chúng tôi làm cấp dưới hoặc ít hoặc nhiều cũng chịu ảnh hưởng. Tôi chỉ mong đẹp cả đôi đường thôi. Nếu chị đồng ý, tôi sẽ đi nói với bác gái. Nhưng mà cô giáo Lý này, đi thuê thì không được đâu. Thế thì nói ra đúng thật là khó nghe, theo ý tôi, mua nhà là thích hợp nhất."
Vợ trưởng phòng Chu kinh ngạc nói, "Thế thì tốn không ít tiền."
"Mua nhà một gian là được."
Vợ trưởng phòng Chu vẫn còn đang do dự.
"Cô giáo Lý, đều là phụ nữ với nhau, được sống an bình yên lòng mới thoải mái. Tôi biết chị cũng khổ. Trước kia mẹ và bà nội tôi cũng hay làm ầm ĩ, lúc chịu tủi hờn cũng chỉ có thể lau nước mắt. Sau này chuyển ra thì cũng tốt hơn rồi. Tiêu mấy trăm đồng tiền, mua căn nhà một gian là nửa đời sau mình có thể sống an bình yên lòng, tốt lắm đấy."
Vợ trưởng phòng Chu nói, "Nhưng giờ biết chạy đi đâu mùa nhà?"
Tô Du nói, "Tôi tìm chị để bàn chuyện này, đương nhiên cũng đã suy xét kĩ càng rồi. Nói thật, tôi có chuẩn bị một căn nhà một gian cho em trai nhỏ nhà tôi, chuẩn bị sau này kết hôn thì em ấy chuyển ra ở đấy. Nếu chị không chê thì để cho nhà các chị."