Thư kí Tống nói, "Nhưng mà có thể đạt được mục đích là được, quản chuyện vẻ vang hay không vẻ vang làm gì chứ. Dù sao chuyện này cũng được giải quyết êm đẹp rồi. Em xem mẹ tôi cũng rất vẻ vang đấy, lâu như vậy mà vẫn không giải quyết được."
". . ." Tô Du không nhịn được cười, thật ra cô đã quên người đàn ông này giống cô, người tám lạng kẻ nửa cân, đều chẳng tính là người nghiêm túc.
Nam đồng chí này thích cô cũng bởi vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. . . Xì, chắc là cùng chung chí hướng.
Thư kí Tống trêu ghẹo nói, "Nói thật, đồng chí Tiểu Tô, em không có ý định làm trong hiệp hội phụ nữ sao?"
“Tôi làm trong đó làm gì chứ?" Tô Du cười nói, "Nhưng mà tôi đã từng nghe nói trước đây con trai Chủ nhiệm Tần của hội phụ nữ chúng ta thi đậu đại học là vì ăn óc heo."
Xe loạng choạng vài cái, Tô Du theo bản năng nắm chặt quần áo của anh, "Đồng chí Tống Đông Chinh, anh đừng thẹn quá hóa giận."
". . ." Thư kí Tống đạp xe, nghiêm túc nói, "Đồng chí Tiểu Tô, đợi tới lúc em chuẩn bị thi, tôi cũng hấp óc heo cho em ăn thử."
"Tôi mới không ăn đâu, tôi sẽ dựa vào sự siêng năng học tập của bản thân."
"Chăm chỉ học tập cũng phải bồi bổ trí não. Sau này tôi sẽ bảo mẹ hấp cho em ăn."
"Tống Đông Chinh, anh đàng hoàng lại cho tôi."
"Được." Thư kí Tống cười hì hì đạp xe. Anh rất thích khiến người yêu mình biến thành dáng vẻ hung dữ này.
. . .
Sau khi đưa Tô Du về, thư kí Tống vui vẻ đi vào trong nhà. Loại cảm giác nôn nao trên đường về khiến anh cảm thấy hạnh phúc sung sướng. Dù sao trước đây anh cũng không có cơ hội trải nghiệm cảm giác nôn nao này.
Người có người yêu rồi đúng là không giống. Khổ cực cũng biến thành vui sướng.
Vui vẻ chạy xe vào sân rồi dựng xe ở dưới lầu, lúc chuẩn bị lên lầu, anh nhớ tới gì đó, cố ý nhìn thoáng qua phía nhà lão Chu rồi lại nhìn cửa nhà lão Chu, Trưởng phòng Chu và vợ ông ta giống như đang nói tới chuyện gì đó.
Anh cười cười rồi chạy bịch bịch lên lầu.
Trưởng phòng Chu cũng thấy Thư kí Tống đã trở về, nhưng mà ông ta cũng chỉ nhìn thoáng qua thôi, không làm cái gì cả. Bây giờ ông ta cũng chẳng còn tâm trạng quan tâm tới người khác nữa. Nhà ông ta vậy mà lại gặp phải một biến cố to lớn.
Ông ta nghiêm túc nói, "Chuyện mà mẹ nói anh vẫn cảm thấy không ổn. Anh đưa mẹ ra ngoài sống thì người ta sẽ nhìn anh thế nào đây?"
Làm một cô giáo, ý nghĩ hiện tại của vợ Trưởng phòng Chu vẫn rất sáng suốt. Thậm chí còn sáng suốt hơn so với lúc Tô Du khuyên bảo chị ta.
Chuyện mua nhà nhất định phải sắp xếp.
Sau khi ý nghĩ này sinh sôi, chị ta càng nghĩ nhiều. Không chỉ tình huống trước mắt, còn có tình trạng sau khi kết hôn của con riêng nữa. Con riêng lớn như vậy rồi, chẳng bao năm nữa là có thể kết hôn. Đến lúc đó tìm một người con dâu về rồi người mẹ kế như chị ta còn phải hầu hạ con dâu.
Nếu là mẹ ruột có thể không thèm đoái hoài gì tới con dâu cũng được, thế nhưng chị ta là mẹ kế, chỉ cần làm không tốt chỗ nào cũng sẽ bị người ta chỉ chỏ.
Sau khi mẹ chồng mất thì lại tới thêm một cô con dâu, chị ta nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là chị ta không thể chịu đựng được.
Sau khi Trưởng phòng Chu nói ra ý kiến, chị ta sắp xếp lại từ ngữ rồi mới cẩn thận mở miệng, "Lão Chu, ý của mẹ cũng không phải là muốn ra ở riêng, mà là vì Đào Đào đi học. Đào Đào cách trường học gần một chút cũng dễ dàng đi học hơn. Hơn nữa em còn đồng ý với quan điểm của mẹ, nhà chúng ta ngày nào cũng cãi nhau, chuyện này không tiện ảnh hưởng tới mấy đứa nhỏ. Anh xem mỗi lần trong nhà cãi nhau, cả hai đứa bé đều rất sợ hãi. Đào Đào không cần phải nói, mỗi lần đều phớt lờ mọi người. Bây giờ Anh Anh nhà chúng ta ở nhà này ngay cả nói cũng không dám. Đứa bé nhỏ như vậy, sau này trưởng thành rồi lại quay ra trách móc?"
Nghe thấy vợ của mình phân tích mấy chuyện này, Trưởng phòng Chu cũng cảm thấy đau đầu. Suốt ngày cãi nhau, vợ cũng không vui vẻ, con trai con gái cũng không có cuộc sống tốt đẹp.
Vợ Trưởng phòng Chu nói, "Em cũng không phải là không quản, buổi trưa em ăn cơm ở căn tin, buổi tối những ngày một ba năm thì qua nhà mẹ bên kia để ăn, mang cho mẹ ít đồ ăn ngon. Ngày nghỉ thì đón Đào Đào qua đây. Đào Đào là con trai, sau này nó phải kết hôn, nó kết hôn rồi cũng cần phòng ở. Anh xem trong đơn vị của anh còn có biết bao nhiêu người phải chen chúc ở kí túc xá đơn lẻ chứ."
Trưởng phòng Chu nói, "Bây giờ thành phố giống như muốn thực hành chính sách gì đó, sau này đơn vị có thể xây phòng ở."
"Anh cũng biết đây chỉ là thử nghiệm thôi, cũng không biết đến khi nào mới có thể hoàn thành. Đào Đào không phải là người của đơn vị chúng ta, anh cho nó ở một mình một phòng, ảnh hưởng cũng không tốt đâu."