Bà cụ Chu rất vui vẻ, đặc biệt là khi nghe thấy Tô Du nói có nhiều ông bà cụ từ quê tới, trong lòng bà cảm thấy thích thú. Làm một bà cụ tới từ nông thôn, ở trong đại viện của thành phố cũng chẳng có tự do. Nói ra thì lại sợ người nhà không hiểu.
Nói xong, Tô Du lại bắt đầu phòng hờ, "Nhưng mà có một người, cháu phải nhắc nhở với bác gái vài câu."
Vợ của Trưởng phòng Chu lo lắng nói, "Người đó có vấn đề gì sao?" Bà cũng không muốn đẩy mẹ chồng và con riêng của mình vào hố lửa.
Tô Du thở dài, "Đây cũng là thân thích của chúng cháu. Là nhà họ Lưu. Những người khác trong nhà rất tốt, nhưng mà thím Lưu kia không nhìn được người khác tốt. Cháu gái của chồng bà chính là vợ của em trai cháu. Trước đây em vợ cả vừa tới nhà chúng cháu, ngày nào cũng bị bà ta gây xích mích, cả nhà cháu thiếu chút không sống nổi nữa rồi. Những chuyện khác cháu cũng không nói nhiều nữa, dù sao cháu cũng không có cách nào thích loại con dâu suốt ngày gây xích mích với nhà chồng như bà ta. Cho nên quan hệ sau này cũng không tốt. Trước đây lúc cháu dọn nhà, cháu cũng rất lo bà ta sẽ tới tìm cháu đòi phòng ở, cho nên cháu gạt bà ta là đã bán đi rồi. Bác gái, chút nữa bác phải giúp cháu nói dối một phen, nói là đã sớm bán nhà rồi."
"Chuyện này chắc chắn rồi, người như thế bác cũng không thích!" Bà cụ Chu là một bà mẹ chồng, cũng rất không thích loại người gây chia rẽ quan hệ nhà chồng.
Tô Du cười nói, "Thật ra cháu rất yên tâm về bác đấy, dù sao có thể bồi dưỡng được một Trưởng phòng Chu có tiền đồ như vậy, nhất định bác không phải là một người tầm thường."
Vẻ mặt bà cụ Chu tự hào, "Không sai, con của bác là người có tiền đồ nhất trong thôn đấy."
Vợ của Trưởng phòng Chu ở bên cạnh nhìn dáng vẻ ôn hòa này của mẹ chồng rồi thở dài, bà cụ Chu này đối với người khác thì tươi cười, nhưng đối với con dâu của mình thì lại lạnh lùng.
Sau khi đã tiêu diệt toàn bộ tai họa ngầm, Tô Du lập tức bước đi nhanh hơn, dắt hai người đi về phía căn nhà.
Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đã sớm đạp xe tới thu dọn căn nhà.
Chị cả nói, nếu muốn bán nhà được giá tốt thì phải dọn sạch sẽ căn nhà. Trước khi người ta tới xem thì phải quét sạch sẽ, đừng để người ta nhìn thấy nhà rồi lại không muốn mua.
Người nhà lão Chu theo chân Tô Du đi về phía căn nhà, trên đường tới làm mất chút thời gian, lúc tới đây căn nhà đã được thu dọn sạch sẽ, mặt đất được quét sạch không còn một hạt bụi. Mạng nhện trên nóc nhà cũng được quét sạch sẽ. Cửa sổ mở nên không khí trong phòng được lưu thông. Có một loại cảm giác sáng sủa.
Bà cụ Chu vừa vào phòng đã nhìn ngó khắp nơi. Tuy rằng nhỏ hơn căn nhà đang ở, thế nhưng cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.
Căn phòng hiện tại đang ở kia cũng chỉ là một căn phòng lớn được ngăn ra làm phòng khách và phòng ngủ. Bình thường bà và cháu trai chen chúc nhau trên một chiếc giường, bà cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, nhưng cháu trai càng ngày càng lớn, nhất định sẽ rất khó chịu. Bây giờ thì tốt rồi, căn nhà lớn như vậy, nếu ngăn ra, cháu trai ngủ và học tập ở phòng trong, bà ở bên ngoài cũng được. Sau này cháu trai kết hôn rồi cũng có chỗ ở.
Tô Du cười nói, "Trước đây bốn anh chị em chúng cháu ở đây, vợ của em trai cháu cũng ở đây luôn. Bác gái cảm thấy thế nào?"
"Được, rất tốt." Bà cụ Chu cười híp mắt.
Vợ của Trưởng phòng Chu nghe thấy bà cụ Chu thoả mãn, cũng không có gì ý kiến nữa. Phòng này không lớn cũng không nhỏ, cho dù mua rồi trong nhà cũng không cần động gân động cốt.
Tô Du nói, "Nếu như hai người đã quyết định rồi, chờ cuối tuần này có thời gian nghỉ, cháu sẽ bảo em trai tới đây giúp mọi người ngăn căn nhà này ra thành một phòng ngủ và một phòng khách. Hai người ở cũng thấy thoải mái."
Vợ của Trưởng phòng Chu nói, "Vậy thì không hay lắm, lão Chu nói rồi, không được chiếm tiện nghi của cô."
Tô Du cười nói, "Có gì đâu chứ, tôi bán nhà, nhất định phải khiến người mua vừa ý mới được. Bác gái và Đào Đào ở đây, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ thoải mái. Bằng không tôi là kẻ lừa đảo rồi. Chuyện hổ thẹn này tôi không làm được."
Bà cụ Chu nghe như thế thì vui vẻ không ngớt, cô gái này thật sự là người thật thà. Bà ta liền kéo tay Tô Du, "Tiểu Tô, bác đã quyết định rồi. Thực sự là nhờ có cháu, bằng không quả thật rất khó tìm được nhà ở."
"Khách khí gì chứ, chỉ cần bác gái và cô giáo Lý cảm thấy được là tốt rồi. Cháu nguyện ý nhìn cả nhà mọi người càng ngày càng tốt."
Chuyện mua bán nhà đã được quyết định rồi.
Lúc này người trong đại viện đã tan làm về nhà, thấy Tô Du dẫn người đến xem nhà bèn tò mò hỏi hỏi vài câu.