Thư ký Tống gật đầu, "Cho nên anh đi xuống trước mở ra cục diện, tôi ở trên này sẽ tiếp ứng cho anh. Sau này khi tôi xuống, anh lại quay sang giúp đỡ tôi. Đến lúc đó, những chuyện này tôi chắc chắn có thể nhất nhất xử lý."
" ... "Thư ký Nghiêm cười, dập điếu thuốc: "Được, quyết định như vậy đi. "
Trong phòng làm việc trên lầu, Tô Du đang chuẩn bị bắt đầu viết bản thảo.
Khả năng viết hiện tại của cô tốt hơn trước rất nhiều, các loại khẩu hiệu màu đỏ thuận tay thêm vào. Ngay khi đang viết phần mở đầu, Phó cục trưởng Lưu bước vào và thấy cô từ bên ngoài văn phòng.
Ông ta nói: “Tiểu Tô, cô và trưởng phòng Chu có quen biết nhau trước đúng không?”
Tô Du lắc đầu, “Tôi chỉ biết Thị trưởng Khâu và một số đồng chí ở Cục Xây dựng Đô thị. Có chuyện gì sao?"
"Ồ, không có gì. Chỉ là Thư ký Thạch yêu cầu cô viết bản thảo. Tôi nghĩ cô có thể gặp một số khó khăn khi là người mới. Không biết cô có muốn tìm người trợ giúp không?"
Tô Du nghiêm túc nói, "Trưởng phòng Lưu, cảm ơn sự quan tâm của ngài. Tôi nghĩ tôi nên tự giải quyết nó thì tốt hơn. Dù sao đồng chí Sở Hồng đã nói nếu tìm người viết thay thì Thị trưởng Trần sẽ không vui. Khả năng về sau sẽ còn xem thường năng lực của tôi. Hơn nữa việc này là Thư ký Thạch giao cho tôi làm, phòng chúng ta lại đổi những người khác, đến lúc đó thị trưởng Trần có thể có suy nghĩ khác hay không. Tôi không muốn ảnh hưởng đến phòng thư ký chúng ta.”
Phó trưởng phòng lưu cau mày. Nội tâm có chút mất hứng. Sở Hồng đến từ cùng một bộ phận, nói những lời đó là có ý gì?
Thư ký Thạch làm như vậy thật sự là đang làm khó bộ phận bọn họ.
“Trưởng phòng Chu đã lên tiếng, nếu cô cảm thấy khó khăn, chúng tôi sẽ tìm những đồng chí khác. Nếu không có thể sẽ làm hỏng việc.”
Tô Dư tự tin nói: “Ngài yên tâm. Kỳ thực, văn của tôi không tệ. Trước đây, khi làm việc ở xưởng báo tôi đã viết rất nhiều bản thảo, hơn nữa Sở Hồng cũng đang viết một bản, chắc hẳn là thư ký Thạch cũng đã có chuẩn bị, nếu tôi viết không tốt, có thể dùng bản của Sở Hồng. Tôi nghĩ mọi việc sẽ không bị rối tung lên đâu.”
Nghe thấy lời nói của Tô Du, Phó trưởng phòng Lưu lại cau mày. “Sở Hồng cũng đang viết à?”
“Vâng.”
“Tôi hiểu rồi, được rồi, cô viết cẩn thận nhé. Sau khi viết xong bản thảo, cô có thể đưa cho tôi xem trước. Chúng tôi sẽ chỉ ra vấn đề nếu có. "
Tô Du cười nói:" Được rồi, phó trưởng phòng Lưu, nếu ngài nói như vậy, tôi càng có lòng tin. Tôi sẽ đi soạn thảo ngay."
"Đi đi." Phó trưởng phòng Lưu gật đầu.
Khi Tô Du rời đi, Phó trưởng phòng Lưu chắp tay sau lưng tiếp tục đi vào văn phòng để nói chuyện với Sở Hồng.
“Bản thảo mà Thư ký Thạch nhờ Tiểu Tô viết, cô cũng đang viết à?”
Sở Hồng sửng sốt một chút, cô ta vừa mới bắt đầu viết, Phó trưởng phòng Lưu đã tới.
Cô ta cúi đầu nói, "Thư ký Thạch lo lắng rằng lúc đó phía đồng chí Tô Du sẽ làm mọi thứ rối tung lên. Tôi nghĩ chúng ta không thể để ban thư ký bị phê bình, vì vậy ..."
"Được rồi, tôi biết. Tiểu Sở à, nhớ kỹ, cô là người của phòng thư ký, đây đều là đồng nghiệp của cô, Thư ký Thạch thường chiếu cố cô cũng không ai nói gì. Nhưng có một số việc không nên quá phận. "
Vẻ mặt Sở Hồng chợt tái mét.
“Vào làm việc đi.” Phó trưởng phòng Lưu nói xong liền bước vào văn phòng bên cạnh.
Trưởng phòng Chu đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng bí thư Hách đi ra ngoài.
Phó trưởng phòng Lưu nặng trĩu trong lòng, nghĩ rằng trước đây trưởng phòng Chu rất coi trọng Tô Du nên báo tin tức mới biết được cho ông ta.
Họ đều là những người có kinh nghiệm làm việc, khi nghe nói Sở Hồng cũng đang viết bản thảo, cả hai đều biết có người giở trò.
Trưởng phòng Chu nắm đấm gõ lên bàn, "Lão Lưu, chúng ta phụ trách ban thư ký. Sắp xếp công việc sau này như thế nào là việc của chúng ta. Trừ khi lãnh đạo thành phố đích thân gọi tên, nếu không bất cứ ai muốn tới đây làm việc đều phải thông qua chúng ta an bài! ”
Một lúc sau, Phó trưởng phòng Lưu đến văn phòng bên cạnh và thông báo với ban thư ký. Trong tương lai, công việc của bộ phận Thư ký không thể được tùy tiện phân công mà phải được thông qua ông ta và Trưởng phòng Chu. Bất kể ai có việc cần sắp xếp đều phải báo cáo với bọn họ.
Sở Hồng đỏ bừng cả mặt khi nghe lời nói của Phó trưởng phòng Lưu.
Tô Du mỉm cười tiếp tục viết bản thảo.
Khi Phó trưởng phòng Lưu rời đi, mọi người trong văn phòng đều lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Lý Mai mỉm cười tự nhủ, "Chị thấy chuyện này hẳn là nhắm vào em rồi. Tô Du, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ai biết được, dù sao lãnh đạo tự có cân nhắc của mình. Chị Mai, về sau chị có nhiều cơ hội rồi. "
Lý Mai che miệng cười, quyết định rèn luyện văn vẻ nhiều hơn và tập thể dục đều đặn. Nếu không đến lúc lãnh đạo sắp xếp công việc quan trọng, chị ta lại không thể tự mình nắm bắt cơ hội.