Thư ký Thạch nói: “Nếu như không thích hợp thì tôi tìm đồng chí Sở Hồng viết lại vậy?”
Thị trưởng Trần đặt bản thảo sang một bên: “Không cần, bản thảo này rất thích hợp, ngày mai cứ dùng cái này, Tiểu Thạch, lần này cậu làm tốt lắm, còn biết dựa vào chủ đề cuộc họp của chúng ta tìm người viết bản thảo thích hợp.”
Thư Ký Thạch: “…Thế dùng cái này sao? Đồng chí Sở Hồng không cần phải viết nữa sao?”
“Không cần, cứ dùng cái này đi, cậu hãy đi làm việc đi.” Thị trưởng Trần tiếp tục làm việc.
Bước ra khỏi văn phòng, trên đầu thư ký Thạch có chút bốc hỏa.
Nhìn thấy Tô Du đang đợi bên ngoài cửa, anh ta thậm chí có chút không muốn nói chuyện nữa.
Tô Du thấy trên tay anh không cầm bản thảo bèn biết chuyện đã thành rồi, trên khuôn mặt vẫn cố tình ra vẻ khẩn trương nói: “Thư ký Thạch, Thị trưởng Trần nói thế nào, bản thảo của tôi có cần sửa không?”
Thư Ký Thạch cười miễn cưỡng nói: “Không cần sửa, Thị trưởng Trần nói…tạm thời dùng cái này đi.”
Tô Du vỗ vỗ lồng ngực mình nói: “Ái chà, thật sự quá tốt mà, tôi còn sợ mình không có kinh nghiệm nên viết không tốt lắm.” Sau đó nhìn thư ký Thạch với vẻ mặt cảm kích: “Thư Ký Thạch, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội lần này, sau này có chuyện như thế anh cứ tìm tôi nhé, tôi đảm bảo sẽ viết nghiêm túc và làm việc thật tốt.”
“…”
Về đến bộ phận thư ký, Tô Du bèn báo cáo tình trạng của mình với Phó trưởng phòng Lưu đầu tiên.
Biết tin bản thảo của Tô Du đã thông qua, Phó trưởng phòng Lưu một lần nữa lại nhìn Tô Du chằm chằm.
Xem ra đúng thật sự là nhân tài đấy, lần đầu tiên đưa bản thảo cho lãnh đạo đã thông qua rồi, hèn chi Phó Thị trưởng Khâu lại điều qua bộ phận thư ký, xem ra đúng thật sự không phải đi cửa sau rồi, tất cả đều nhờ vào tài năng thật sự.
Những người làm được việc lãnh đạo rất yêu thích, những người chu đáo như Phó trưởng phòng Lưu cũng cần một người làm được việc để giúp mình nở mày nở mặt.
Ông ta hài lòng cười nói: “Tiểu Tô, xem ra tài viết lách của cô cũng rất khá đấy, sau này phải thêm việc cho cô mới được.”
“Cảm ơn trưởng phòng Lưu, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình!”
Đợi Tô Du quay trở về văn phòng, những đồng chí đều nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Tô Du cười nói: “Mọi người yên tâm, bản thảo đã thông qua rồi, Thị trưởng Trần đúng là một lãnh đạo tốt, không khó khăn chút nào.”
Sở Hồng hơi kinh ngạc: “Thông qua rồi sao?”
“Đúng vậy, thư ký Thạch nói tôi không cần phải sửa nữa.” Tô Du hào hứng nói: “Tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, vì vậy mới nói Thị trưởng Trần là người lãnh đạo tốt.”
Sắc mặt Sở Hồng càng trở nên khó coi hơn.
Sao có thể thông qua chứ.
Cô ta nắm lấy cây bút máy của mình nói: “Đồng chí Tô Du, trước kia cô từng viết bản thảo sao?”
“Đúng vậy, trước kia văn chương của tôi cũng từng đăng lên báo đấy.” Tô Du nói cái này với khuôn mặt khá ngượng ngùng.
Sở Hồng: “…”
Lý Mai cười nói: “Đăng lên báo khi nào thế?”
“Rất lâu rồi, mấy tháng trước, có lẽ mọi người không chú ý đến, nếu như bây giờ văn phòng vẫn còn giấy báo cũ thì nói không chừng sẽ tìm được đấy.”
Lưu Lỗi cầm lấy một xấp giấy báo trong văn phòng: “Tháng mấy vậy?”
“Tháng chín hay tháng mười gì đó, tôi cũng quên mất tiêu rồi, báo của tỉnh thành chúng tôi cũng đăng rồi.”
Những người khác cũng tò mò bắt đầu lục lọi trong đống giấy báo, tìm một lúc quả là tìm được rồi.
Nhìn thấy văn chương trên đó thì mọi người mới chút ấn tượng, trước đó họ còn cảm thấy kinh ngạc khi có người cùng lúc có vài trang văn chương được đăng lên báo.
Chỉ là thời gian quá lâu, mọi người đều không chú ý đến việc này, nào ngờ tác giả đã đến phòng thư ký.
Khóe môi Sở Hồng hơi cứng đờ và khó thốt nên lời: “Sao trước kia không nghe cô nói qua thế?”
Tô Du cười nói: “Đồng chí Sở Hồng, cô là cây bút cộm cán của văn phòng chúng ta, chuyên viết bản thảo cho lãnh đạo, sao tôi dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt cô chứ, đây chẳng phải đang múa đao trước mặt quan công sao?”
Lý Mai cố ý nói: “Thì ra văn phòng chúng ta vẫn còn ẩn giấu cây bút cộm cán này, tôi đã nói rồi mà, văn phòng của chúng ta sao có thể chỉ có một người biết viết văn chương chứ, có thể qua phòng thư ký thì ít nhiều cũng có chút bản lĩnh, dù sao không có ai là ngồi ăn không cả.”
Những người khác chỉ cười mà không nói gì cả.
Lưu Lỗi nói: “Được rồi, mọi người hãy nhanh chóng làm việc đi, sắp được tan ca rồi, đừng để công việc đến ngày mai đấy.”
Những người khác lại bắt đầu tiếp tục làm việc, dù sao ngày mai trong cuộc họp lãnh đạo không chỉ cần dùng đến bản thảo, những hội nghị khác cũng cần nhờ đến sự phối hợp của phòng thư ký nên họ cũng khá bận đấy.
Sở Hồng ngồi ở bàn làm việc với sắc mặt cực kỳ khó coi, trước mặt cô là mớ bản thảo đang viết dở.
Nhìn thấy thứ mình viết, cô ta cắn chặt môi và xé bản thảo đi rồi vò thành một đống.