Trái tim Tô Du đập rất nhanh và cúi thấp đầu ăn bánh cảo: “Một người đàn ông cứ bám riết lấy chẳng phải cũng vì chuyện đó sao?”
Thư ký Tống hơi kích động nói: “Chuyện này quan trọng lắm đấy, là bước ngoặt trong cuộc đời anh đấy, anh sắp có một chiến hữu cách mạng cùng anh sống hết cuộc đời này đấy.”
“Khụ khụ khụ.” Tô Du chịu không nổi nữa và xoa xoa vai: “Tống Đông Chinh, em ăn cơm đây.”
“Ừ, thật ngại quá, anh có chút làm lố.” Thư ký Tống cười tít mắt nói lời xin lỗi nhưng rõ ràng là có chút dối lòng.
Tô Du nhìn thấy anh như thế, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng cả lên.
Cái gì đây, chẳng phải đang hẹn hò thôi sao, có gì mà thần thánh như thế chứ? Còn sống chung cả đời nữa…một đời dài bao lâu anh có hiểu không.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như thật sự phải sống một đời tới thời đại cô từng sinh sống, cô và thư ký Tống chẳng phải đã trở thành những ông cụ bà cụ tóc bạc phơ sao.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thư ký Tống.
Nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung điển trai kia khiến cô đột nhiên có chút lo lắng, người đẹp cũng có ngày phai tàn nên hy vọng sau này thư ký Tống già đi cũng sẽ điển trai như thế.
Thư ký Tống bị nhìn đến mức có chút căng thẳng nhưng vẫn ngồi thẳng lưng.
Tô Du nhìn thấy anh như thế bỗng chốc mím môi nở nụ cười.
“Em nhìn cái gì thế?” Thư Ký Tống chịu không nổi lên tiếng hỏi.
“Trông anh rất điển trai, bình thường hãy tập luyện và cố gắng giữ gìn nhé.”
Khuôn mặt thư ký Tống bỗng chốc đỏ bừng lên: “Thật ra từ lâu anh đã muốn nói…em rất xinh đẹp.” Đột nhiên lại bị đồng chí Tiểu Tô giành nói trước nên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lần sau nhất định phải giành phần thắng trước, sao có thể đến đồng chí nữ cũng không bằng chứ.
Bên nhà họ Thạch, thư ký Thạch đang ăn cơm, lâu lâu anh ta lại nhìn tờ báo bên cạnh mình, vì muốn khiến Thị trưởng Trần cảm thấy anh ta là một nhân tài có ích thì anh ta cần phải tốn nhiều thời gian để tìm hiểu những sự việc mới xảy ra, để khi Thị trưởng Trần nổi hứng hỏi thì anh ta có thể trả lời kịp thời.
Cô vợ Sở Lan nhìn thấy anh ta như thế bèn nói: “Ăn cơm mà xem cái gì chứ, những thứ này bảo Hồng Hồng giúp anh nhớ là được rồi, có chuyện gì anh hãy hỏi em nó đi.”
Trong nhà có một cô em gái giỏi giang, trong lòng Sở Lan cũng cảm thấy rất kiêu ngạo, đặc biệt là khi em gái mình có thể giúp đỡ chồng mình thì càng tốt hơn.
Thư Ký Thạch nghe thế thì sắc mặt bỗng chốc tối sầm đi: “Đây là công việc của anh, em ấy nhớ giùm có ích gì chứ?”
“Người một nhà cả, em ấy nhớ giùm, sau này anh muốn biết cứ hỏi em ấy chẳng phải là rất tốt sao?” Sở Lan bĩu môi: “Chẳng phải bản thảo của anh bây giờ cũng tìm em ấy viết sao?”
“…” Thư ký Thạch ném tờ báo sang một bên và cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Đừng bị ảnh hưởng, tuyệt đối không được bị ảnh hưởng, không được bị con người nham hiểm như thư ký Tống ảnh hưởng, anh không phải là người tốt.
“Chị, anh rể, có nhà không?”
Bên ngoài vang lên tiếng Sở Hồng.
Sở Lan nhanh chóng đi mở cửa bèn nhìn thấy em gái mình đeo túi đứng trước cửa nói: “Khuya thế này vẫn đến sao.”
“Chị, em có chuyện muốn hỏi anh rể.” Sắc mặt Sở Hồng có chút không tốt lắm.
Sở Lan nhanh chóng nhường đường: “Vào nhà đi rồi nói.”
Hai đứa con trai của thư ký Thạch ngoan ngoãn gọi một tiếng dì út nhưng Sở Hồng không rảnh trả lời chúng mà chỉ đanh mặt ngồi một bên: “Anh rể, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, chẳng phải anh nói sẽ thừa cơ hội chỉnh lý Tô Du sao, thế nào mà đến cuối cùng đến bản thảo của em cũng không dùng nữa vậy.”
Nghe thấy em gái nói như thế, Sở Lan cũng trở nên nôn nóng: “Lão Thạch, chuyện gì thế?”
Thư ký Thạch đang bực mình vì chuyện buổi sáng, bây giờ đang ăn cơm lại bị cô em vợ chất vấn như thế nên trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Chuyện công việc người trong nhà không giúp được mà còn đến chỉ trích anh.
“Thị trưởng Trần nhắm trúng thì anh còn có cách nào nữa chứ, anh còn chưa hỏi em dò hỏi tin tức thế nào đấy, nếu không phải tin tức của em không đầy đủ thì anh cũng không xảy ra sai sót như thế.”
“Anh rể, làm sao em biết cô ta sẽ gạt em chứ.” Sở Hồng cũng có chút tức giận, bình thường mình giúp anh rể viết bản thảo mà kết quả bây giờ xảy ra chuyện lại quay qua oán trách cô ta.
Thư Ký Thạch buông chén đũa xuống và chau mày nói: “Em lớn như thế rồi mà người ta nói gì thì em tin nấy, thế mà dám tự vỗ ngực xưng mình là sinh viên đại học sao, ngoại trừ biết viết văn chương em còn biết làm gì nữa chứ?”
Nghe thấy thế, Sở Hồng lập tức tức đến mức đỏ hết cả mặt, cô ta làm được cái gì sao, cái gì cô ta cũng làm được, nếu chẳng phải là không có cơ hội, nếu cô ta là thư ký Thị trưởng thì cái gì cô ta cũng có thể làm được đấy.
Nhưng cô ta không dám nói ra những lời này.