Thư ký Thạch tức đến bật cười: “Em nói anh lo lắng em sẽ giành mất vị trí của em sao? Chỉ dựa vào em?"
Nghe được giọng điệu khinh thường của thư ký Thạch, Sở Hồng bỗng chốc không chịu nổi nữa: “Tôi làm sao, tốt xấu gì tôi cũng là sinh viên đại học. Là tôi không có cơ hội, nếu không, tôi cũng làm được thi ký cho thị trưởng rồi. Anh rể, ban đầu anh làm thư ký cho thị trưởng Trần, chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên chẳng ra gì sao, còn không bì được với lý lịch hiện giờ của tôi."
"..." Thư ký Thạch tức đến mức không nói nên lời, anh ta thở mạnh vài hơi, nếu không phải mấy năm nay làm thư ký cho người ta rèn được tính nhẫn nại thì đây giờ đã anh ta đã đập bàn quăng đồ rồi.
Anh ta chỉ vào vợ mình, nói: "Em có nghe chưa, sinh viên nhà các người đấy, có tiền đồ rồi thì chẳng xem ai ra gì. Lúc đầu cô ta học đại học là tôi bỏ sức ra, bây giờ học xong đại học rồi thì coi thường người ta đúng không."
Sở Lan vội vàng an ủi: “Hồng Hồng còn nhỏ, không hiểu chuyện. Thạch à, anh đừng giận nó."
"Giận cái gì, tôi đâu có bản lĩnh đó, người ta là sinh viên đại học, tôi nào dám giận chứ."
Sở Lan tức giận nhìn em gái: “Hồng Hồng, em mau xin lỗi anh rể đi, anh rể đối với em rất tốt, sao em có thể nói anh ấy như thế?"
Sở Hồng lúc này cũng có chút hối hận, không phải hối hận mình đã nói sai, mà là cảm thấy không nên nói ra những gì trong lòng mình, đến nỗi đắc tội với anh rể của mình.
Nhưng mà cô ta cũng có sự kiêu ngạo của mình. Đã nói ra rồi, hối hận cũng không kịp, cũng không cần phải nói bản thân sai rồi.
Cô ta xụ mặt đứng dậy, xách theo túi xách của mình: “Em chẳng nói gì cả, dù sao sau này em sẽ tự dựa vào bản thân mình thăng tiến."
Nói xong liền bỏ đi.
“Ây da Sở Hồng, em đi cái gì chứ, còn chưa nói hết lời mà.” Sở Lan lo lắng đổ mồ hôi.
"Cứ để nó đi, nuôi nhiều năm rồi không ngờ lại nuôi ra một kẻ vong ơn bội nghĩa." Thư ký Thạch ngồi cạnh mép bàn quát lên.
Sở Lan thì thào nói: "Lão Thạch, nó chỉ bực tức mà nói thế, anh không thể giúp một chút sao?"
“Giúp cái gì, anh mới không giúp.” Anh ta còn định ngày mai đến ban thư ký nhắc nhở, bây giờ xem ra không cần phải đi nữa rồi, lãng phí quan hệ của mình, giúp một kẻ vong ơn, anh ta sẽ không làm mấy chuyện ngốc nghếch này nữa. "Lúc trước người khác nhắc nhở anh, anh còn không tin, bây giờ xem ra, nó còn định dòm ngó vị trí của anh nữa!"
...
Hai ngày sau, hồ sơ của Tô Du đã được đặt trên bàn của bí thư Hách.
Thư ký Nghiêm ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng cảm thấy rất vui. Chả trách trước đây Tiểu Tống nói không cần phải giúp, người ta đúng thật là đã tính trước cả rồi.
Bí thư Hách xem qua, cũng chẳng nói nhiều. Ông ta hiểu rất rõ con người trưởng phòng Chu, ông ta chọn người chắc chắn không sai: "Được, cứ quyết định đồng chí này đi. Tuần sau bảo đồng chí này qua đây giao nhận với Tiểu Nghiêm một chút."
Trưởng phòng Chu nhanh chóng đáp lại rồi rời khỏi văn phòng.
Bí thư Hách gõ lên mặt bàn: “Tiểu Nghiêm, đến lúc đó cậu bàn giao cho đồng chí này thì có thể xuống dưới rồi. Đừng áp lực quá, tôi còn ở đây vài tháng, tôi sẽ chỉ điểm cho cậu."
"Tôi nhất định sẽ làm tốt, làm một cán bộ tốt vì quyền lợi của nhân dân."
“Ừm.” Bí thư Hách mỉm cười hài lòng.
Bí thư Hách gật đầu. Sau khi trưởng phòng Chu đi về thì trực tiếp thông báo cho Tô Du, bảo cô chuẩn bị sẵn.
Tô Du vui vẻ đồng ý, tự tin đáp: “Tôi nhất định sẽ không làm mất mặt ban thư ký chúng ta."
Bởi vì sắp phải đi bàn giao công việc với thư ký Nghiêm nên công việc của Tô Du ở ban thư ký cũng sẽ tạm thời được bàn giao lại.
Cô đến ban thư ký tương đối muộn, công việc trong tay cũng không nhiều. Chủ yếu là tài liệu viết bản thảo cho thị trưởng Trần cần phải giao lại.
Tô Du giao tất cả cho Lý Mai.
Mặc dù mối quan hệ với những người trong ban thư ký này khá tốt. Nhưng vì vấn đề giới tính, quan hệ giữa cô và Lý Mai vẫn là tốt nhất. Đây cũng là chuyện mà trong ban thư ký ngầm mặc định.
Tốn hết mấy ngày, Tô Du cũng đã giao gần hết công việc trong tay mình, chuẩn bị thứ hai đến văn phòng bí thư Hách báo cáo.
Sau khi tan sở vào tối thứ bảy, thư ký Tống lại chặn cô giữa đường.
Dạo gần đây hai người đều bận, có khi ăn cơm trưa cũng chẳng gặp được nhua, lúc này nhìn thấy người ta, tuy Tô Du không nói gì nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui.