Bản thảo không còn ai viết nữa, không thể để thư ký của bí thư Hách đi viết tài liệu cho mình được.
Nếu là trước đây, thư ký Thạch đã sắp xếp để Sở Hồng viết. Tuy nhiên vì xích mích với Sở Hồng, anh ta cũng không để ý đến Sở Hồng nữa, trực tiếp giao nhiệm vụ cho ban thư ký, để trưởng phòng Chu sắp xếp cho người viết.
Trưởng phòng Chu nói: "Tôi nhớ lúc Tiểu Tô đi, đã giao tư liệu lại cho Tiểu Lý mà, bảo cô ấy viết đi. Đều là đồng chí lâu năm rồi, vấn đề không lớn."
Phó trưởng phòng Lưu vội vàng yêu cầu Lý Mai viết bản thảo cho thị trưởng Trần.
Khi Lý Mai nhận nhiệm vụ, còn tưởng là bản thân nghe nhầm.
Sững sờ vài giây, mới vội vàng nói: “Tôi lập tức viết ngay, bây giờ tôi đi chuẩn bị!”
Sở Hồng nghe được tin này, hai mắt vì tức giận mà ửng đỏ, tan làm lập tức đi tới tìm thư ký Thạch: “Anh rể, anh có ý gì?"
“Chẳng có ý gì, làm theo chuyện công thôi.” Thư ký Thạch hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Hai mắt Sở Hồng nóng rực. Trong lòng cảm thấy hối hận, trước đây tại sao lại không chịu nhịn, cãi nhau với anh rể, để bây giờ phải mất hết tất cả.
Lý Mai là đồng chí có kinh nghiệm dày dặn, trước đây ở hội liên hiệp phụ nữ cũng đã từng làm không ít loại bản thảo như này, cộng thêm lúc trước Tô Du vẫn luôn truyền kinh nghiệm lại cho cô ấy, cho nên lần này viết bản thảo cũng chẳng khó khăn mấy, chỉ cần một ngày là có thể viết xong rồi.
Ngày hôm sau thư ký Thạch cầm lấy bản thảo xem thử, phát hiện có hơi quen mắt.
"Nét bút này có hơi giống với Tiểu Tô."
“Đúng vậy, văn phòng chúng tôi đều bắt chước theo nét chữ của Tiểu Tô, cô ấy viết chữ rất đẹp.” Lý Mai thành thật nói.
Thư ký Thạch: "..." Sao nghe thấy là lạ nhỉ?
Khi xem lại kỹ hơn, không chỉ nét chữ giống mà cách sắp chữ cũng giống.
Đúng là kỳ lạ.
Anh ta cũng chẳng nói nhiều, liền mang bản thảo vào văn phòng giao cho thị trưởng Trần.
Thị trưởng Trần liếc mắt nhìn một cái: “Trông rất giống Tô Du viết."
“Có hơi giống.” Thư ký Thạch mỉm cười hùa theo.
Thị trưởng Trần nhìn kỹ lại lần nữa, cảm thấy rất hợp quy củ, có thể dùng: "Cứ lấy cái này đi, đây không phải của Tiểu Sở viết à."
"Là của đồng chí Lý Mai từ ban thư ký."
“Ồ.” Thị trưởng Trần gật đầu, sau đó nói một cách ẩn ý: “Có vẻ như ngoài Tiểu Tô ra, ban thư ký cũng không chỉ có một mình Tiểu Sở có thể viết bản thảo. Tiểu Thạch, cách làm trước đây của cậu rất không thể chấp nhận được.”
Thư ký Thạch: "..."
Bản thảo của Lý Mai đã được thị trưởng Trần phê duyệt, khiến bầu không khí ở ban thư ký được thoải mái một chút.
Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ kinh nghiêm mà đồng chí Tiểu Tô truyền lại là đúng. Càng chứng minh được trước đây lãnh đạo không chỉ chỉ định một đồng chí nào đó đi làm việc. Đó hoàn toàn là chuyện mờ ám của bản thân đồng chí nào đó thôi.
Lý Mai mỉm cười nói: "Đều nhờ Tiểu Tô cả, Tiểu Tô đúng là một đồng chí công tâm. Chả trách người ta hậu sinh khả úy, đây mới là người có năng lực có bản lĩnh thật sự."
Khi tan sở, Lý Mai đặc biệt đợi Tô Du ở dưới lầu, chuẩn bị mời Tô Du đến nhà ăn tối, để tỏ lòng biết ơn.
Tô Du lại không đồng ý: “Chị Mai, em không đi được. Tuần sao phải thi rồi, em phải về nhà chuẩn bị." Hơn nữa vừa làm thư ký tạm thời, đến nhà người khác dùng cơm, ảnh hưởng không tốt.
"Đúng đúng đúng, đây là một việc lớn, một việc quan trọng. Vậy thôi đợi sau này nhé." Lý Mai vội vàng nói.
Tô Du mỉm cười gật đầu: “Được, em còn đợi thưởng thức tay nghề của chị Mai nữa đây."
Sau khi tạm biệt Lý Mai, Tô Du bước ra khỏi đại viện.
Bên ngoài, Tô Tiểu Chí đang chống xe ăn hạt dưa, thấy Tô Du đi ra liền mỉm cười vẫy tay: “Chị, mau lên xe."
Tô Du gật đầu, vừa định lên xe thì thấy phía trước xe treo một cái túi lưới, trong đó có một cái lọ thủy tinh, trong lọ còn có một thứ bột màu trắng.
"Đây là cái gì?"
"Chị ơi, lên xe rồi nói."
Tô Tiểu Chí ra vẻ bí hiểm nói.
Tô Du nhìn bộ dạng thần bí của cậu ta, cũng chẳng nói nhiều rồi leo lên ghế sau.
Tô Tiểu Chí bước lên xe rời khỏi cổng đại viện.
Trên đường, Tô Tiểu Chí mới nói: "Chị, đây là sữa mạch nha, trên đường em tới đây, thư ký Tống đã đưa cho em đấy, nói là cho chị bồi bổ sức khỏe."
"Sao nãy em không nói?"
"Thư ký Tống nói đừng để ai biết, ảnh hưởng không tốt."
"..." Tô Du mím môi hỏi: "Anh ấy đâu?"
"Đi công tác với lãnh đạo rồi. Phải vài ngày nữa mới về. Em thấy anh ấy cực khổ lắm rồi, cũng không biết là đang bận gì."
Sau đó cậu ta hậm hực nói: "Chị, em nghe nói sữa mạch nha rất tốt, về nhà em uống một miếng được không?"
"Uống cái gì, cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, chẳng luyện tập để có chút cơ bắp, quay về chạy mấy vòng rồi mới được ăn cơm."
"..."