Lần này không có cái bóng đèn sáng loáng, chỉ riêng hai người đi tới, hơn nữa còn có thân phận người yêu, thư ký Tống giắt vài tấm phiếu trong người. Cầm phiếu, mua đồ ăn rồi liền cùng vào trong rạp chiếu phim cùng Tô Du. Trong rạp chiếu phim đen ngòm, anh vẫn luôn muốn vươn tay cầm tay Tô Du, dắt cô đến ghế ngồi. Tay vươn ra vài lần, nhưng lại khẩn trương thu về mất.
Lòng bàn tay cũng hơi đổ mồ hôi.
Đợi đến khi anh vất vả lắm mới dám hạ quyết tâm, thì họ đã ngồi xuống vị trí của mình.
Bộ phim lần này có đề tài giống với bộ phim lần trước. Thư ký Tống nhìn phim vài lần, ánh mắt lại bắt đầu nhìn sang Tô Du.
Tô Du đang xem đến là say sưa, tay đặt ngay trên bắp đùi.
"..."
Thư ký Tống lấy khăn vuông ra lau mồ hôi trên trán và mồ hôi trong lòng bàn tay, rồi sau đó từ từ di chuyển dần về phía Tô Du. Ngón tay cứ như tự biết đi, đi từng bước một đến bên cạnh Tô Du.
Đợi đến khi màn ảnh tối đi, Tô Du nhét một túi đồ ăn vặt vào trong tay anh, "Tách hạt dưa."
"... Ồ." Thư ký Tống ngoan ngoãn tách hạt dưa.
Đợi đến khi phim chiếu được một nửa, trong tay anh đã chất thành một đống rồi sau đó đưa cho cho Tô Du ăn.
"Nhanh như thế à." Tô Du cười nhìn anh, rồi sau đó vươn tay cầm tay anh, cúi đầu liền bắt đầu ăn hạt dưa trong tay anh.
Thư ký Tống ngay tức khắc cảm thấy dường như có một luồng nhiệt truyền từ tay ra khắp cơ thể.
Toàn thân tê tê dại dại, cảm thấy hơi mơ màng không biết mình đang ở đâu.
Đợi đến khi Tô Du ăn hết, anh gian nan nói, "Lại... lại tách tiếp cho em."
"Không cần." Tô Du lau miệng, tiếp tục xem phim.
Thư ký Tống thu tay mình về, rồi sau đó thử sờ tay mình, cảm thấy đây không phải là tay của mình nữa.
Thì ra đây là cảm giác có người yêu.
Mãi đến khi phim chiếu hết, thư ký Tống vẫn chưa có can đảm để vươn tay. Người yêu anh tin tưởng anh như thế, sao anh có thể ôm ý định xấu xa mãi như thế chứ, quả thật quá sỉ nhục mối tình thuần khiết này mất thôi.
Ra khỏi rạp chiếu phim, thư ký Tống ngồi lên xe đạp, "Đến công viên dạo một chút nhé, không phải em bảo muốn đến công viên à?"
Anh chỉ sợ người yêu đòi về nhà.
"Ừ." Tô Du gật đầu.
Lúc này, vì đang trong thời gian làm việc nên chỉ có rất ít người đi trong công viên nhỏ.
Tô Du nói, "Anh xin nghỉ không sao chứ. Nếu không thì mai đi dạo cũng được."
"Không sao." Thư ký Tống dừng xe trước cổng công viên, "Mấy ngày hôm trước vẫn chưa được nghỉ ngơi, thị trưởng Khâu đồng ý cho anh nghỉ phép. Hôm nay anh rảnh cả ngày, cô muốn đi đâu cũng được."
"Cứ đi dạo trong công viên nhỏ đi."
Nói xong xoay người liền đi vào bên trong. Thư ký Tống vội vàng đuổi theo. Hai người sánh bước cùng đi, bởi vì đi gần, bàn tay còn thường thường chạm vào nhau một chút.
Thư ký Tống nuốt một ngụm nước bọt, tim đập thình thịch. Đột nhiên, ngón tay câu lấy ngón tay của Tô Du, trong nháy mắt, não đưa ra phản xạ nhanh nhất, tay anh nắm thật chặt lấy bàn tay cô.
Giống hệt như trong tưởng tượng, tay nhỏ hơn tay mình một chút, cũng mềm mại hơn chút. Vì thường xuyên làm việc, tay cô còn có vết chai mỏng, khiến anh cảm thấy đau lòng.
Tô Du ngẩng đầu nhìn anh.
Mặt thư ký Tống nhất thời nóng lên, "Anh, anh..."
Tô Du trịnh trọng hỏi anh, "Đồng chí Tống Đông Chinh, nghĩ kĩ chưa? Dắt tay em rồi, sau này nếu em không buông ra thì anh không thể buông ra nữa đâu. Nếu anh buông ra, em sẽ lập tức đánh gãy xương chân anh. Giờ buông ra vẫn còn kịp."
Thư ký Tống đang chuẩn bị nói chuyện, Tô Du lại nói, "Em lớn anh ba tuổi, trong khoảng thời gian ngắn không thể kết hôn. Tính em không chịu thua kém ai, không dịu dàng như các đồng chí nữ khác. Em không biết chăm sóc người khác thế nào, cũng không biết quan tâm ai thế nào. Anh chắc chắn muốn dắt tay em sao?"
"..." Thư ký Tống hé miệng thở dốc, định nói gì đó nhưng trong lòng lại cảm thấy dường như lời nói vẫn chưa thể biểu đạt tấm lòng của anh. Anh quyết định dứt khoát mạnh mẽ một lần, vươn tay ôm chặt lấy Tô Du.
"Chắc chắn, anh đã chắc chắn từ lâu rồi. Cô là người thế nào, anh đều hiểu hơn bất cứ ai. Đồng chí Tô Du, anh muốn yêu đương với cô."
Trong vòng ôm của anh, Tô Du cười, "Yêu đương không có mục đích kết hôn đều là giở trò lưu manh. Anh sẽ giở trò lưu manh sao?"
"Sẽ không!" Như cảm thấy không có sức thuyết phục, thư ký Tống nói, "Ai dám giở trò lưu manh với em chứ."
"Xuống địa ngục đi." Tô Du cười tủm tỉm nói, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm hơi tái của anh. "Anh cúi đầu."
Thư ký Tống ngoan ngoãn cúi đầu.
Vừa cúi xuống, anh đã cảm thấy cằm nóng lên. Đợi đến khi anh kịp phản ứng, Tô Du đã lùi về rồi.
Tô Du thoải mái nói, "Anh xem, em muốn làm gì cũng bắt anh cúi đầu, cũng không muốn lựa ý nói hùa theo anh. Tính em là thế đấy."
Thư ký Tống nhăn nhăn nhó nhó nói, "Thật ra đầu anh còn có thể cúi thấp hơn chút nữa."
"..." Tô Du nhìn xung quanh, thấy không có ai. Cô nói, "Vậy anh lại cúi thấp xuống chút. Nhắm mắt lại."
Thư ký Tống hấp tấp khom lưng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đột nhiên, trán hơi nhói lên. Anh mở to mắt, đã thấy Tô Du cười lui lại.
"Tống Đông Chinh, anh nghĩ hay thế!" Mới yêu đương đã muốn hôn nhau, đó là chuyện không thể nào.
Nhìn nụ cười của cô, thư ký Tống sờ ngực mình. Nếu không nghĩ hay thì sao có thể yêu đương được chứ.
*Sắp sang tháng mới rùi, mọi người dồn KP để sang tháng mới ủng hộ Mộc nhé. Mộc bạo chương lộp bộp luôn ạ, đảm bảo sẽ khiến mọi người đọc mỏi mắt luôn ^^. Hôm nay Mộc có việc nên chỉ up được 5c, mọi người thông cảm giúp Mộc nha. Mãi yêu mọi người <3