Buổi chiều tan tầm, trưởng phòng Chu nhíu chặt mày về đến nhà, vợ ông ta đang nấu cơm: "Em chuẩn bị làm một chút bánh mang đến cho mẹ. Đợi chút nữa anh đạp xe đi một chuyến. Mấy ngày nay Đào Đào đang ôn thi cuối kỳ nên để cho con nó ăn ngon một chút."
"Được rồi." Trưởng phòng Chu sờ sờ mũi của mình.
Dù sao hiện tại thứ duy nhất để ông ta còn có thể buông lỏng chính là người trong nhà càng ngày càng hòa thuận.
Vợ trưởng phòng Chu nói: "Anh có việc gì thế, còn đang vì việc tuyển thư ký mà không vui?"
“Em biết chuyện này, ai nói với em vậy?" Trưởng phòng Chu nghiêm túc nói. Ông ta lo lắng là có người đi cửa sau.
"Trong tiểu khu có chuyện gì mà em không biết, một chút gió thổi cỏ lay họ còn bàn tán nữa là. Gần đây giống như cũng chỉ có chuyện này, em liền đoán được."
Đem bánh đã làm xong đặt ở trong đĩa, chị ta lại tiếp tục nhào bột chuẩn bị làm một cái khác cho vào nồi. Con trai ăn nhiều lắm, phải làm thêm mấy cái mới đủ.
"Em nói anh nghe, có cái gì mà phải cuống quýt lựa tới lựa lui mấy người đó, đưa hết tư liệu qua để chính thị trưởng Trần tự mình lựa chọn không phải tốt sao."
Trưởng phong Chu nói: "Cũng phải có tiêu chuẩn chọn người. Không lẽ ai cũng có thể đưa qua?”
"Có thể đi vào ban thư ký còn có thể có người không tốt sao? Chuyện này các anh quyết định sớm một chút cũng tốt, tránh để lòng người hoang mang. Hiện tại Lý Mai nhìn thấy em đều không chào hỏi."
Nói xong quay đầu, mắt nhìn trưởng phòng Chu: “Nói là lo lắng sẽ ảnh hưởng không tốt. Anh nói xem, chuyện này có cái gì mà ảnh hưởng không tốt. Đúng rồi lão Chu, Lý Mai cũng thuộc phòng các anh, cô ấy có hi vọng không?"
Trưởng phòng Chu nói: "Em hỏi chuyện này làm cái gì, chuyện công việc, đừng có mà tham gia.”
"Em cũng chỉ hỏi một chút, cũng không nói với người ta. Nếu là có cơ hội thì cũng chính là năng lực của bản thân cô ấy, không có cơ hội, em có nói với cô ấ, cũng không có phạm tội."
"Cơ hội không lớn. Cô ấy là một đồng chí nữ.."
"Đồng chí nữ thì thế nào, Tiểu Tô cũng là đồng chí nữ, người ta còn làm thư ký của bí thư Hách đó, liền xem bây giờ, em thấy cũng làm việc rất tốt."
Vợ trưởng phòng Chu rất không tán thành ý kiến này của ông ta, "Đồng chí chủ tịch cũng nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, lão Chu, những chuyện này anh cũng không nên bất công. Đến lúc đó người ta truyền đi sẽ không tốt."
Nghe vợ nói như vậy, trưởng phòng Chu lại giật mình.
Vợ ông nói tiếp: "Dù sao Lý Mai khẳng định là phải có quyền lợi cạnh tranh ngang hàng, bằng không để chủ nhiệm Tiêu biết được thì sẽ ầm ĩ với mấy người cho xem."
"..."
Ngày thứ hai, trưởng phòng Chu cùng phó trưởng phòng Lưu thương nghị một phen, quyết định đem tư liệu của ba người tới chỗ thị trưởng Trần để tự ông ta lựa chọn.
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ ban thư ký đều bắt đầu sôi trào.
Sở Hồng kinh ngạc nói: "Vì sao tôi không thể tham gia ứng tuyển?"
Phó trưởng phòng Lưu nghiêm túc nói: "Tiểu Sở, chuyện này là chúng tôi đã thương lượng qua, năng lực của cô thích hợp làm việc ở ban thư ký hơn."
Sở Hồng mím môi thật chặt môi.
Lời nói này êm tai, kỳ thật chính là không cho cô ta công bằng tham gia tuyển chọn.
Phó trưởng phòng Lưu cũng không để ý cô ta nghĩ gì, đây là tổ chức quyết định cũng là hợp tình hợp lý. Nếu như đưa Sở Hồng qua, đó mới là biết rõ rồi mà còn cố tình phạm phải, khiến thị trưởng Trần tức giận.
Chờ Phó trưởng phòng Lưu đi, Sở Hồng liền nhìn chằm chằm ba người khác.
Lý Mai cười nói: "Tôi may mắn được đóng vai phụ. Tiểu Cao, Tiểu Hình, các cậu cần phải thêm chút sức nhỏ đó."
Sở Hồng lại nhìn chằm chằm Cao Ái Quốc và Hình Khải.
Nhìn xem năng lực của hai người này không bằng cô ta mà lại còn có cơ hội tốt như vậy, nghĩ đến mà trong lòng chua chua.
Giữa trưa sau khi tan ca, Cao Ái Quốc và Hình Khải liền đi ra ngoài, Lý Mai đi theo hai người đến cổng, phát hiện hai người này lại cùng thư ký Thạch đi ăn cơm.
Chị không kịp chờ đợi đi tìm Tô Du. Chị và Tô Du có quan hệ tốt, cho nên nhìn thấy thư ký Tống cũng ở bên cạnh cũng không có gì cố kỵ: "Tô Du, em xem hiện tại chị phải làm thế nào mới xử lý tốt đây?"
"Thư ký Thạch đã làm rất nhiều việc, cho nên chị muốn ổn định, bây giờ không được làm gì cả, chỉ cần làm tốt công việc như bình thường." Tô Du nói xong liền lắc đầu với chị ta, sau đó cùng thư ký Tống rời đi.
Lý Mai đứng tại chỗ suy nghĩ, lập tức cầm bát đũa đi mua cơm ăn, sau khi ăn xong liền về văn phòng đi làm việc, cũng không tìm lãnh đạo nào nói chuyện.
Giữ vững tâm lý, lời nói của Tiểu Tô khẳng định là có lý.
Không thấy cô người sau vượt người trước sao. Đây mới là người có năng lực.