“Sau sinh nhật này, em đã hai mươi bảy tuổi rồi. Sinh nhật vui vẻ.” Thư ký Tống cười đưa cho cô dao cắt bánh sinh nhật.
Tô Du: "..." Thật là biết làm hỏng bầu không khí, không biết rằng tuổi tác phụ nữ không thể tùy tiện nói ra sao?
Cô nhận lấy bánh, ăn từng miếng lớn.
Có hơi mềm, mang một chút mùi thơm của bột mì, còn có vị ngọt nhẹ.
"Ăn ngon không?"
"Tạm được."
“Từ nay về sau mỗi năm anh đều sẽ làm cho em.” Thư ký Tống vui vẻ nói.
Tô Du vừa ăn vừa nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nói: "Mỗi năm là bao nhiêu năm?"
"..." Thư ký Tống sửng sốt, "Anh cũng không biết anh có thể sống được bao nhiêu năm."
Tô Du cười phá lên, bỏ một miếng bánh bao vào miệng anh.
Thư ký Tống cũng không ngại, liền há miệng cắn một miếng. Ăn xong mới biết mình với đồng chí Tiểu Tô ăn chung một cái bánh bao, trên mặt bỗng nóng bừng.
Không có hình ảnh tiệc rượu cùng quần là áo lượt, không có bánh ngọt to mười mấy tầng, rượu đỏ sâm panh, cứ như vậy là một bát mì cùng một cái bánh bao nhưng Tô Du lại nếm ra một loại hương vị từ lâu không có.
Sau khi ăn cơm xong, thư ký Tống lại ‘ngựa không ngừng vó’ mang người yêu đi xem phim. Theo suy nghĩ của anh, các đồng chí nữ có gì thì người yêu nhà mình nhất định cũng phải có cái đó.
Buổi tối không có phim nào được chiếu trong rạp, bộ phim hai người xem là bộ phim cuối cùng hôm nay.
Vào một ngày nắng nóng, trong rạp chiếu phim còn có rất nhiều người, rất nhiều người chen chúc cùng một chỗ, nhiệt độ liền cao hơn so với bên ngoài, quan trọng là còn có đủ loại mùi.
Thư ký Tống: "..."
Thấy Tô Du không lộ ra vẻ ghét bỏ, thư ký Tống liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nói sao mình không đến xem xét hiện trường trước. Thật là quá sai sót. Lẳng lặng nhét kem que vào miệng Tô Du, nhìn cô cắn một miếng, sau đó anh nhanh chóng lấy ra một chiếc quạt gấp để quạt gió giúp cô.
Một cặp đôi tình nhân trẻ đứng gần đó nhìn thấy được, đồng chí nữ nhìn, ánh mặt lập tức đỏ lên, sau đó véo mạnh đồng chí nam bên cạnh mình.
"..."
Xem xong phim đi ra ngoài, thư ký Tống vẫn còn cầm quạt gấp quạt cho cô.
Tô Du nói: “Anh lấy cái quạt này ở đâu vậy?” Vừa rồi cô cũng chưa có phát hiện, tay cầm của quạt nhìn có chút cổ xưa. Nhưng mặt quạt làm bằng giấy trắng bôi keo lên, phía trên còn viết vài chữ, nhìn một cái thì biết không phải do người trong nghề viết.
Thư ký Tống vừa quạt gió vừa nói, "Lần trước lúc đi bán phế liệu thấy cái này ở bên trong trạm, suy nghĩ em sẽ thích loại đồ vật này nên mua về. Không có công dụng gì lớn, mặt quạt khá to, quạt gió rất tiện. Quan trọng là lợi ích đạt được, so với quạt Tây thì dễ sử dụng hơn nhiều. Nhưng mà anh thấy mặt quạt hơi xấu, là một người tên Đường Dẫn vẽ, thực sự quá xấu, vì vậy dán giấy lên, tự mình viết vài chữ. "
Tô Du nhìn dòng chữ "Vì nhân dân phục vụ" trên cây quạt thì trầm mặc một lát, "Quả thật viết không tệ."
"Thật không?” Thư ký Tống cười híp mắt nói, “Thật ra thì anh cảm thấy nên viết 'Vì Tô Du phục vụ" nhưng cảm thấy quá phô trương nên không viết như vậy.” Anh vừa nói, vừa dùng sức quạt cho người yêu của mình.
Không biết đó có phải là tác dụng tâm lý hay không, Tô Du cảm thấy cái cây quạt cổ này quạt ra gió đều cảm thấy có chút mát mẻ và thoải mái.
"Được rồi, về nhà thôi."
Lúc này thì trời cũng đã tối, mặc dù ở tỉnh có đèn đường nhưng mà cũng không có nhiều. Cũng may là còn có thể loáng thoáng nhìn thấy con đường.
Lúc cưỡi trên xe đạp, cảm nhận được khoảng khắc yên bình này, Tô Du đột nhiên nghĩ đến những năm tháng yên bình tốt đẹp.
Gần đến cổng tiểu khu, thư ký Tống liền dừng xe đạp. Anh vẫn nắm chặt lấy tay Tô Du như cũ, lo lắng nói: "Ngày mai anh phải đi công việc ở trong xã, nhìn xem sản vật núi rừng như thế nào rồi thu thập tình huống."
Tô Du nhìn anh, "Biết rồi."
“Anh đi công tác.” Thư ký Tống tiếp tục nói.
"Em biết. Anh đi làm chuyện của anh."
"..." Khuôn mặt thư ký Tống đầy thất vọng, sau đó vặn vẽo bịa ra nói: "Em cũng không nói cho anh những điều cần chú ý sao?"
Tô Du cười nói: "Không cần không cần, em tin anh."
"..." Thư ký Tống nhìn bên cạnh một chút, lúc này trời đã tối đen, người khác cũng không nhìn thấy được gì, anh căng thẳng đổ mồ hôi đầy trán, "Vậy, vậy anh có thể đóng dấu em không?"
“Tống Đông Chinh, anh lại không tin em?” Tô Du bất mãn lên án nói.
Thư ký Tống: “... Không, không, không, anh hoàn toàn không có ý này.” Anh muốn hôn môi.
Tô Du vươn tay nắm lỗ tai anh nhéo kéo xuống, làm cho anh cúi đầu xuống.
Thư ký Tống chột dạ nên tùy cô động tay. Liền nghe Tô Du nói: "Anh lại nghi ngờ em, em nhất định phải trừng phạt anh!"
Vừa dứt lời, thư ký Tống cũng cảm nhận được môi mình bị ngậm lấy.
Mềm mại và ấm áp.
Anh mở miệng theo bản năng, ngược lại ngậm lấy đôi môi kia sau đó mút vài lần. Vừa mềm vừa thơm, mùi vị thật tuyệt!
Đôi môi Tô Du bị mút đến tê rần, vội vàng lui ra, "Tống Đông Chinh, anh là tuổi chuột sao?"
Bây giờ thư ký Tống đã có chút choáng váng, anh nói theo bản năng: "Đúng vậy, anh tuổi con chuột."
"..."
Tô Du cắn một cái vào môi anh, "Vậy em tuổi con mèo!"
Nói xong cô liền xoay người đi vào trong tiểu khu.