Tô Du nghiêm túc nói, "Đang đi trên đường đấy, để người ta thấy được thì quá bẽ mặt rồi. Anh tưởng mình đang trong rừng cây nhỏ chắc."
Mắt thư ký Tống sáng lên, "Rừng cây nhỏ thì được ư?"
"Em chưa nói gì đâu đấy." Tô Du tỏ ra ngay thẳng.
Thư ký Tống cầm tay cô, đỡ cô ngồi lên ghế sau, sau đó mình cũng ngồi lên xe, vội vàng đạp xe hướng thẳng đến rừng cây nhỏ gần nhất.
... Trong rừng cây nhỏ, hai người ôm chặt lấy nhau.
Thư ký Tống cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cảm giác ôm ấp tốt đẹp thật.
Điều duy nhất khiến anh khó chịu chính là bàn tay vẫn luôn nhích tới nhích lui chỗ eo mình, nhích đến nỗi khiến toàn thân anh cứ thấy là lạ, tim đập liên tục, vừa thoải mái vừa khó chịu.
"Không sờ nữa hả?"
"Ai sờ anh, em đây chỉ đang xem anh có tăng thêm miếng thịt nào trên người không thôi." Tô Du đúng lý hợp tình nói. "Anh nói xem, sao anh không thể suy nghĩ mấy chuyện đứng đắn chút hả?"
Thư ký Tống: "..."
Nhìn đôi môi đỏ mọng bĩu lên của cô, cuối cùng, anh không nhịn được mà cúi đầu ngậm chặt lấy đôi môi cô.
Thật lâu sau đó, Tô Du tức giận đi ra khỏi rừng cây nhỏ. Phía sau cô, thư ký Tống mang vẻ mặt chột dạ đỏ bừng bám theo.
"Đồng chí Tống Đông Chinh, em nói cho anh biết, anh có tư tưởng thế là không được."
"Anh biết..."
"Dù sao em cũng nhất định phải tìm cơ hội xử phạt anh."
"..."
"Phải là một người có tư tưởng trong sáng."
"..."
"Tình yêu phải trong sáng!"
"..."
...
Kể từ lần đầu tiên đến nhà chơi, Tô Du và thư ký Tống đều bắt đầu bận rộn làm việc. Những hàng thổ sản vùng núi được bên công xã thu mua cần được vận chuyển đến Thượng Hải, đồng thời tiến hành kết nối với phía bên kia.
Mà bên thành phố cũng cần có người sắp xếp trao đổi lương thực.
Đủ thứ công việc khiến không chỉ các lãnh đạo bận rộn mà những người làm thư ký như bọn họ cũng càng bận rộn hơn. Đặc biệt là phía thư ký Tống, anh thường xuyên cất một tấm ảnh chụp chung, liên tục đi qua đi lại hai bên Thượng Hải và Giang Đông.
Sau khi thu được một khoản doanh thu ngoại tệ khiến cả chính quyền thành phố, kể cả các tỉnh lị đều vô cùng vui vẻ.
Tới cuối tháng bảy, bí thư Hách liền chuẩn bị giải nhiệm.
Tỉnh cũng phát công văn, bổ nhiệm phó thị trưởng Khâu đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy thành phố Giang Đông.
Chức vị của Thị trưởng Trần vẫn không thay đổi, còn chức vị ban đầu của phó thị trưởng Khâu sẽ được tỉnh điều động người từ nơi khác tới nhậm chức.
Kết quả này khiến thị ủy và chính quyền thành phố đều cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng vẫn khá hợp lý. Dù sao thì trong khoảng thời gian này, phó thị trưởng Khâu vẫn luôn rất thận trọng, vững vàng. Không đi xã giao khắp nơi, trái lại còn rất kiên định ổn định làm việc thực tế, giải quyết vô số khó khăn cho dân chúng. Hơn nữa trong một tháng qua còn kiếm được lợi nhuận ngoại tệ cho thành phố Giang Đông.
Những người lãnh đạo khác trong tỉnh ai cũng mắt sáng như đuốc.
Được cựu bí thư tiền nhiệm đề cử, hơn nữa chính mình cũng có thành tích, phó thị trưởng Khâu thăng chức âu cũng là lẽ đương nhiên.
Trong lúc bí thư Hách tiến hành bàn giao công việc cho phó thị trưởng Khâu, Tô Du cũng tiến hành bàn giao cho thư ký Tống.
Cũng may, vì không phải người mới nên việc chuyển giao công việc vô cùng thuận lợi.
Trong văn phòng, bí thư Hách và thị trưởng Khâu đứng cách nhau bởi một cái bàn, "Tiểu Khâu, sau này, cậu cũng phải làm tốt trên cương vị này đấy nhé."
Phó thị trưởng Khâu cười nói, "Bí thư Hách, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp nối bước chân lúc trước của ngài, vững vàng ổn định bước theo, kiên định làm việc vì nhân dân."
Bí thư Hách thở dài, "Tiểu Khâu à, thật ra tôi vẫn còn có vài lời muốn dặn dò cậu."
Phó thị trưởng Khâu lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm túc lắng nghe.
Bí thư Hách vẫn rất hài lòng về thái độ này của ông ta, càng không che che giấu giấu mà nói thẳng, "Thật ra lúc trước tôi đã từng do dự, giữa cậu và Tiểu Trần, tôi thật sự từng do dự."
"Năng lực làm việc của Thị trưởng Trần cũng rất tốt."
Bí thư Hách lắc đầu, "Không, không chỉ riêng năng lực làm việc của cậu ấy, mà còn cả về tư tưởng của cậu ấy." Bí thư Hách cười nói, "Tôi rất thưởng thức năng lực làm việc và tác phong làm việc của cậu. Cậu là một cán bộ thật sự lấy lợi ích của nhân dân làm chủ. Nhưng có một số chỗ, cậu không bằng Tiểu Trần. Cậu rất tiến bộ, mà sau bao nhiêu năm gian khổ như thế, tôi xem như cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, cảm thấy người như Tiểu Trần có lẽ càng đáng tin hơn đôi chút. Nhưng nhìn biểu hiện của cậu, vào lúc túng thiếu nhất, cậu vẫn bôn ba vì vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của dân chúng, tôi liền bắt đầu thay đổi suy nghĩ."
Ông nói xong, đứng lên, trịnh trọng nói, "Cố gắng phục vụ nhân dân, làm việc vì nhân dân. Ánh mắt nhân dân sáng như tuyết. Không phải tôi là người lựa chọn cậu mà là nhân dân chọn cậu."