Tô Du lại tiếp tục đưa ra sự sắp xếp khác, "Trong thời gian chị không có nhà, Lưu Mai tạm thời quản lý nhà cửa, ai không về đúng giờ đều phải nhớ kĩ. Nếu ai gây sự bên ngoài cũng nhớ kĩ cho chị, đợi đến lúc về chị tính sổ."
Tô Tiểu Chí sợ run cả người.
Lưu Mai hưng phấn nói, "Chị, không thành vấn đề!"
"Còn về Đại Chí..." Tô Du gãi đầu nhìn Tô Đại Chí. Tô Đại Chí mang vẻ mặt chờ mong, chờ mình được nhận ủy thác nhiệm vụ quan trọng.
"Đại Chí à, em cứ đàng hoàng tử tế làm việc đi. Chị cũng chẳng có gì trông cậy vào em, cố gắng học tập chủ nhiệm Lưu các em nhé, sau này tranh thủ thay ca chú ấy."
Tô Đại Chí: "..."
Tô Tiểu Chí ở bên cạnh cười méo cả miệng, lại bị Tô Du trừng mắt, "Đừng cười anh em, tháng chín sẽ có bài sát hạch nhập ngũ. Nếu em không thi được, chị cho em trở về đội bốc vác hàng hóa lần nữa đấy."
"..."
Ngày hai tháng tám, Tô Du liền chuẩn bị đến trường báo danh.
Thật ra, ngày báo danh được ấn định vào ngày hai mươi lăm tháng tám. Ngày hai mươi tháng tám là ngày cho các sinh viên ở nơi khác nhưng Tô Du cảm thấy chim non phải dậy sớm mới có sâu ăn.
Có một số việc vẫn phải thể hiện tích cực một chút, xác định địa bàn cho mình sớm một chút, đi muộn là chẳng còn ngụm canh nào để uống nữa.
Đến ngày báo danh, Tô Du ăn xong bữa sáng liền thấy thư ký Tống đến. Anh giúp Tô Du buộc đồ vào sau chiếc xe đã được Tô Du sơn lại.
Cho rằng đồ đạc không dễ dàng chở đi, cô sắp xếp để Tô Tiểu Chí giúp mình vận chuyển còn cô thì ngồi xe ‘chuyên dụng’ của thư ký Tống.
Lúc ba người ra ngoài, Tô Đại Chí đứng tại cổng với vẻ mặt buồn tủi.
Cô vợ Lưu Mai đỡ bụng: "Được rồi, mau đi làm đi, anh không nghe chị cả dặn dò sao, bảp anh đi theo chủ nhiệm Lưu học tập thật tốt. Anh nói xem, nếu như anh có tiền đồ một chút, chị cả cũng sẽ không coi thường anh nữa."
"Ai nói chị ấy chướng mắt anh, chị nói là để cho anh đừng chậm trễ công việc. Anh là người quản lý nhà kho!" Tô Đại Chí không phục nói.
Lưu Mai bĩu môi: "Đừng ở trước mặt em mà nói, có bản lĩnh đến trước mặt chị cả nói đi. Còn nữa, ngoan ngoãn mà đi làm, đừng nghĩ tới chuyện khác, cẩn thận em ghi anh vào sổ đó."
"..." Tô Đại Chí cảm thấy cô vợ này của mình hoàn toàn là cầm lông gà làm lệnh tiễn.
Đại học Giang Đông cách nhà của Tô Du không phải là rất xa. Đi xe đạp cũng mất gần nửa giờ. Tất nhiên, điều này cũng nhờ vào thực tế là tỉnh thành hiện nay không lớn lắm. Khu đô thị chính chỉ có quy mô như vậy.
Là trường đại học uy tín lâu năm, cổng lớn đại học Giang Đông nhìn qua đã rất cũ nát, Tô Du tự an ủi mình, đây là khí chất cổ xưa, cũng không khó để tiếp nhận.
Bởi vì lúc này sinh viên từ nơi khác tới không nhiều cho nên cũng không có khai giảng rầm rộ. Tô Du khuân đồ đạc đi tới, bác bảo vệ gác cổng liền cản lại, sau đó nghiêm khắc kiểm tra thư thông báo.
"Học sinh bản địa không phải tối nay mới tới sao?"
Tô Du nói: "Trường học ưu ái chúng cháu, sao chúng cháu lại không hiểu chuyện, khai giảng chính là thời điểm cần dùng người, nhiều học sinh đến báo danh như vậy, các thầy cô đều mệt mỏi. Cháu là học sinh bản địa, có nghĩa vụ phải chia sẻ một chút với thầy cô, giúp đón tiếp các bạn học từ nơi khác tới, để bọn họ cảm nhận được sự nhiệt tình của người dân nơi đây."
Bên cạnh, thư ký Tống đưa cho bác bảo vệ một điếu thuốc.
Bác bảo vệ nhận lấy cắm trong nách tai, cười nói: "Lời nói này có lý. Người tỉnh thành chính là nhiệt tình như vậy. Mau đi đi, sau khi báo danh thì đi về phía sau tìm chỗ nhận chìa khoá."
"Bác à, cảm ơn bác nhắc nhở, lần sau cháu lại tới trò chuyện tiếp."
Tô Du tươi cười, ngồi lên xe đạp của thư ký Tống liền tiến vào. Sau lưng, Tô Tiểu Chí lại cưỡi xe mang theo hành lý đi vào.
Bác bảo vệ nhìn điếu thuốc cầm trên tay. Cô sinh viên này thật ghê gớm, đến báo danh còn có hai chiếc xe đưa đón.
Đầu tiên Tô Du đi phòng giáo vụ báo danh.
Phòng giáo vụ bên này vẫn rất náo nhiệt, đều đang chuẩn bị chuyện đón tiếp tân sinh viên. Năm nay người trúng tuyển đại học so với năm trước hơi ít một chút, nhưng nơi này dù sao cũng là trường có tiếng cho nên người trúng tuyển đại học Giang Đông vẫn rất nhiều.
Giáo viên phụ trách báo danh đều là mấy vị thầy cô đã có tuổi, trẻ tuổi nhất cũng chừng ba mươi tuổi.
Nhìn thấy thư thông báo trúng tuyển của Tô Du lại nhìn nhìn hồ sơ của cô, đều biết bối cảnh của Tô Du. Đây là học sinh tại chức.
Tô Du cũng không muốn giấu diếm tình huống của mình, cái này đều là chỗ dựa của cô. Nên lộ ra thì lộ ra, giả nghèo giả bình thường hoàn toàn không cần thiết.
"Bạn học, em tới quá sớm, thật ra không cần gấp gáp như vậy."
Biết bối cảnh của Tô Du, giọng điệu của giáo viên tiếp đón cũng ôn hòa mấy phần. Không hoàn toàn coi cô là sinh viên bình thường mà đối đãi.