"Đừng nói bậy." Thị trưởng Trần nhíu mày nói: "Tôi rất tốt, đi làm thân với người ta làm gì. Tôi đường đường là một thị trưởng lại đi nịnh bợ một phó thị trưởng?"
Vợ ông ta nhất thời sốt ruột, xua tay nói: "Ý tôi không phải như vậy, có khi người ta cũng muốn làm thân với mình. ”
Thị trưởng Trần trực tiếp nói: "Nhìn không ra. ”
"..." Vợ thị trưởng Trần nghẹn lại.
"Vậy, vậy lỡ như người ta giúp chúng ta thì sao?"
"Tôi cần ông ta giúp cái gì?" Thị trưởng Trần hỏi.
Vợ thị trưởng Trần: "... Đó là tôi nói vậy thôi. Tôi đã đi nấu cơm. Chờ một lúc đám nhỏ về ăn. ”
"Ừm." Thị trưởng Trần tiếp tục đọc báo, sau đó dặn dò một chút: "Bà không có chuyện gì thì đừng tham dự những việc này. Bà không hiểu gì thì cũng đừng làm ẩu cái gì.”
“... Ừm. ”
....
Tô Du nghe thư ký Tống kể mà cười đến hụt hơi. Mặc dù thư ký Tống không nói chi tiết. Nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được tâm tình phức tạp của hai vợ chồng phó thị trưởng Hứa.
Lấy lòng người ta kết quả chỗ tốt người ta cầm, còn chuyện thì lại không làm.
Hai vợ chồng này chắc hẳn cho rằng thị trưởng Trần biết chuyện này.
Nhưng mà Tô Du cảm thấy thư ký Tống nói rất đúng, thị trưởng Trần nhất định là không biết. Lúc trước ông ta ngay cả thư ký Thạch cũng không chấp nhận, sao có thể tự mình phạm loại chuyện này.
Ăn cơm xong ở quán cơm xong, hai người đẩy xe đi bộ trên đường, Tô Du cười nói: "Đồng chí Tiểu Tống, cơ hội đến rồi.”
"Cơ hội gì?"
"Đương nhiên là cơ hội tăng tình hữu nghị với thị trưởng Trần." Tô Du cười cười.
Hai người ở lâu như vậy, cũng sinh ra một phần ăn ý. Thư ký Tống thoáng suy nghĩ, không cần Tô Du nói thêm đã có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Thư ký Tống gật gật đầu: "Anh cũng báo cáo với bí thư Khâu một chút. Quên không nói, tác phong của bí thư Khâu và thị trưởng Trần kỳ thật cũng không khác nhau lắm. Điều duy nhất là ý tưởng khác nhau. Nếu ông ta biết anh làm mấy hành động nhỏ này, nói không chừng sẽ đi cầm roi quất anh."
Tô Du nói: "Làm thư ký chính là phải trợ giúp lãnh đạo giải quyết hết tất cả âm mưu quỷ kế. Hơn nữa, anh là quang minh chính đại làm.”
Ngày hôm sau, Tô Du nhờ vợ trưởng phòng Chu giúp hẹn Lý Mai ra ngoài ăn cơm.
Sau khi Tô Du đi học, Lý Mai rất ít khi liên lạc với Tô Du. Dù sao cũng cách xa, hơn nữa tính chất công việc của chị ấy cũng thay đổi, bình thường cũng không có thời gian đi tìm Tô Du.
Sau khi nghe được vợ trưởng phòng Chu nói chuyện, chị ấy đã sớm thu dọn đơn giản một chút rồi chạy đến tiệm cơm nhỏ gần nhà lão Tô.
"Tô Du, đã lâu không gặp."
Lý Mai nhiệt tình nói.
Tô Du đánh giá chị ấy một chút: "Thư ký Lý càng ngày càng có khí chất.”
"Làm gì có." Lý Mai xua tay: "Cái này cũng hết cách. Để làm việc tụi chị phải chuẩn bị cho bản thân thật tốt. Nếu không sẽ làm mất mặt lãnh đạo. Nhân tiện, sao em lại đến tìm chị? Không hẹn hò với thư ký Tống?”
"Em cũng không thể cả ngày dính lấy anh ấy được." Tô Du cười nói, sau đó đưa đũa cho chị ấy.
Lý Mai ngại nhờ Tô Du giúp mình làm việc. Vị trí này của chị ấy chính là nhờ Tô Du giúp đỡ, lúc này để cho người ta phục vụ mình, cái này không phải là phô trương sao? Loại chuyện mặt dày này chị ấy làm không được.
Tô Du cười nói: "Hôm nay tìm chị ra ngoài là có một số chuyện quan trọng muốn nói với chị.”
"Chuyện gì, em nói đi." Lý Mai lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Tô Du nói: "Chị không biết đâu, con gái của phó thị trưởng Hứa ở cùng phòng với em.”
"Hả?" Vẻ mặt Lý Mai kinh ngạc: "Cái này trùng hợp quá đi.”
"Không phải, người ta chính là nhắm vào em. Chị hiểu không?”
Lý Mai ngẩn người một chút, trong đầu suy nghĩ một phen đã hiểu được cách nói của Tô Du. Phó thị trưởng Hứa muốn thông qua quan hệ của Tô Du để móc nối quan hệ với bí thư Khâu.
Hai người này nếu như có quan hệ tốt, vậy thì làm lãnh đạo làm gì?
Tốt xấu gì cũng là thư ký của thị trưởng Trần, Lý Mai vẫn rất quan tâm đến lãnh đạo của mình.
Chị ấy mở to hai mắt nhìn Tô Du: "Có ý gì không?”
"Vậy phải xem lãnh đạo của chị có nghĩ gì. Hơn nữa em còn nhận được tin, người thân bên vợ lãnh đạo của chị hiện đang ở ban Thư ký. ”
"Chuyện này chị biết, lãnh đạo của chị có hỏi qua. Nhưng mà nghe trưởng phòng Chu nói là do bên tỉnh sắp xếp chuyển người tới.”
"Trùng hợp là Hứa Lệ Lệ nói mẹ cô ta là trưởng khoa ban tổ chức của tỉnh."
Nghe đến đây, Lý Mai liền hiểu được. Lãnh đạo thành phố nhiều như vậy, vợ nhà ai làm gì thật đúng là không quan tâm hết, trừ khi là cán bộ lớn. Ban tổ chức của tỉnh mặc dù là bộ phận thực quyền nhưng một trưởng bộ phận nhỏ thực sự không ai chú ý. Vì vậy bọn họ không nghĩ tới.
Bây giờ ngẫm lại nếu người ta thật sự nhét người vào thì vẫn có thể làm được.