Hứa Lệ Lệ bị nói tới mức ngơ ngơ ngác ngác, sau khi trở về ký túc xá nhìn thấy Tô Du, trong lòng cảm thấy rất là kỳ lạ.
Chẳng qua mấy ngày, việc chiêu mộ cho hội sinh viên đã kết thúc. Mấy người Lưu Mẫn vô cùng kích động, bởi vì bọn họ nộp đơn xin ngay đợt đầu tiên, hơn nữa hội sinh viên hiện tại vừa mới mở rộng, đang cần dùng người cho nên đều được trúng cử.
“Chị Tô Du, tuyệt quá, cũng may chị giúp chúng em chuẩn bị trước. Cơ hội quả nhiên để lại cho những người đã sẵn sàng.”
Vương Hiểu Lỵ tựa vào mép bàn Tô Du mừng rỡ nói.
Tô Du đang đọc sách, ngẩng đầu nhìn lên: “Gia nhập tổ chức là một chuyện, chủ yếu vẫn phải phát triển toàn diện đức trí và thể. Phải nghiêm túc học tập tìm hiểu, tuyệt đối không thể lẫn lộn đầu đuôi. Quy định hội sinh viên chúng ta, nếu mỗi năm kiểm tra đều không đạt tiêu chuẩn, sẽ phải khai trừ khỏi tổ chức.”
“... Còn có quy tắc này.”
Những người khác cũng thấy sợ hãi.
Tô Du gật đầu: “Đương nhiên, lãnh đạo trường học nói rồi, không thể ảnh hưởng việc học. Vì để không phải giữ lại con sâu làm rầu nồi canh, cho nên chỉ cần ai không đạt tiêu chuẩn, thì trực tiếp rời khỏi. Đây là quy định có văn bản rõ ràng.”
Ở một bên, ngón tay Hứa Lệ Lệ bỗng chốc run rẩy.
Sau một lúc ở ký túc xá đọc sách, Tô Du đeo cặp đi đến thư viện, chuẩn bị trả sách đã mượn, sẵn tiện mượn thêm một ít sách nữa. Nếu có thể tình cờ gặp được khách quen của thư viện giáo sư Triệu thì càng tốt.
Cô vừa thu do xong đồ đạc đi ra ngoài, Lý Vình cũng thu dọn đi theo phía sau.
Tô Du nghe thấy động tĩnh lập tức quay đầu lại nhìn.
Lý Bình cúi đầu xuống.
Tô Du nhướng mày. Cô đã sớm phát hiện, người bạn cùng lớp thích nói chuyện này cứ luôn im lặng, nhưng lần này lại thường hay lén nhìn cô. Hơn nữa, mấy lần còn để cô tình cờ nhìn thấy ở bên ngoài.
Đối với cao thủ thường hay tạo tình cờ như Tô Du mà nói, cô rất tinh ý cảm thấy em gái này là đang muốn tiếp xúc với cô.
“Bạn học Lý Bình, em cũng muốn tới thư viện sao?”
“Ừm.” Lý Bình gật đầu. Vẫn không nói gì.
Tô Du mỉm cười: “Vậy cùng nhau đi đi, vừa hay chị đi một mình cũng chẳng có bạn đi cùng.” Nói xong, cô lại tiếp tục tìm chủ đề để bàn: “Chị nói với em, trong đại học này cái gì là quý nhất, chính là thư viện đó. Bên trong đó có sách xem hoài không hết. Kiến thức học hoài cũng không cạn. Đây chính là nói không thể tìm thấy được ở bên ngoài đâu, ngay cả sách trong thư viện thành phố chúng ta cũng không có nhiều sách chuyên môn như ở đây. Nên xem nhiều sách vào.”
“... Đọc sách, có thể trở nên giống như chị sao?”
Lý Bình cuối cùng cũng nói thêm vài lời.
Tô Du cười: “Cái này à... đương nhiên là không thể.”
“...”
“Nhưng ít nhất cũng có lý do một phần. Nếu muốn trở thành giống như chị, đương nhiên cần phải rèn luyện nhiều hơn. Nhưng mà cái gọi là gần đèn thì sáng, nếu ở với chị một thời gian dài, nói không chừng sẽ bị chị cảm nhiễm. Chị thấy Lưu Mẫn bọn họ càng lúc càng giống bộ dạng của chị ngày trước.”
Hai người cùng nhau đến thư viện, Lý Bình lặng lẽ đi theo phía sau Tô Du.
Tô Du cũng để cô ta đi theo. Cô phát hiện, tính cách của cô gái này dường như có khiếm khuyết. Trước đây cho rằng cô ta không để ý người khác là không thích để ý người khác, bây giờ xem ra, không phải là không muốn để ý, dường như là hơi sống nội tâm quá mức, nói thẳng ra là, có hơi tự ti.
Cũng khá kỳ lạ, nếu theo kết quả mà bạn học Vương Hiểu Lỵ xác nhận, điều kiện gia cảnh của cô ta cũng tốt, cũng không nên như vậy. Không nói giống như bệnh công chúa của Hứa Lệ Lệ, chí ít cũng không đến nỗi tự ti.
Xem ra đây chính là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Lúc tìm sách, Tô Du tình cờ liếc sang bên cạnh, nhìn một hồi mới tìm thấy giáo sư Triệu. Giáo sư Triệu cũng đang tìm sách, dường như đã tìm xong rồi, cầm sách vừa đi ra bên ngoài.
Tô Du thấy vậy, cũng ôm quyển sách mình vừa tìm xong lên, đi ra ngoài cửa.
Lý Bình vẫn luôn đi theo cô đang định tìm vị trí để ngồi đọc sách, thấy cô đi rồi, cô ta suy nghĩ một lát rồi hậm hực bước theo sau.
Trên quầy mượn sách, Tô Du và giáo sư Triệu lại tình cờ gặp mặt.
Giáo sư Triệu là một nữ giáo sư, trước đây điều kiện gia đình cũng không tệ. Trên người đâu đâu cũng tao nhã. Khi nhìn thấy Tô Du, bà khẽ mỉm cười, nụ cười hiền từ: “Đồng chí Tô Du.”
Tô Du nhiệt tình chào hỏi: “Giáo sư Triệu, xin chào.” Sau đó cô chỉ vào Lý Bình: “Em và bạn học Lý Bình cùng qua đây mượn sách. Giáo sư Triệu, cô có thời gian không em có một đề bài vẫn chưa làm xong, muốn nhờ cô giúp.”
Giáo sư Triệu nhìn sang Lý Bình. Lý Bình căng thẳng chẳng nói được lời nào.