Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 430 - Chương 430. Chuyện Của Lý Bình 3

Chương 430. Chuyện của Lý Bình 3 Chương 430. Chuyện của Lý Bình 3

Điều duy nhất làm cho các sinh viên đều cảm thấy buồn bực là xã đoàn này yêu cầu quá nghiêm khắc, thành tích cuộc thi của ai mà bị tụt xuống thì sẽ bị đá ra khỏi xã đoàn. Bởi vì xã đoàn và hội sinh viên cũng chỉ cần sinh viên tiến bộ...

Sinh viên sẽ từ từ tràn ngập đến từng khoa, từng lớp học, bao gồm mỗi một sinh viên. Tiếng tăm của chủ tịch hội sinh viên Tô Du cũng càng ngày càng sâu sắc ở trong ấn tượng của sinh viên.

Vào ngày nghỉ thứ bảy, bên trong ký túc xá của Tô Du, tất cả bạn học đều có ý chí chiến đấu sục sôi. Cuộc sống đại học phong phú nhiều màu sắc làm các cô cảm thấy những gì Tô Du đã nói trong lớp trước đây, cảm giác bạn cùng lớp trẻ tuổi, khí thế của học trò, phóng khoáng tự do.

Hứa Lệ Lệ dựa vào ghế buồn bực nhìn mọi người. Bởi vì Tô Du chăm sóc cho nên Hứa Lệ Lệ không có gì để làm cả, cơ hội thể hiện cũng không có.

Điều làm cho Hứa Lệ Lệ buồn bực là, Lý Bình thích nghi tốt hơn mình, còn viết bài gửi tòa soạn.

Hứa Lệ Lệ liếc Lý Bình, ngay cả Lý Bình cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi trường học cùng mọi người và về nhà.

Lưu Mẫn nhìn Lý Bình thu dọn đồ đạc, tò mò nói: “Lý Bình, cô cũng phải đi về à?"

Lý Bình vẫn rất ít nói, chỉ gật đầu và khẽ mỉm cười.

Hứa Lệ Lệ quái gở mà nói: “Người ta là áo gấm về làng đấy."

Những người khác không vui nhìn Hứa Lệ Lệ, bọn họ không chê thì thôi, sao lại xui xẻo vậy, đụng phải bạn cùng phòng khiến người ta ghét như vậy.

Lý Bình trầm mặc đeo túi xách rời khỏi ký túc xá, những người khác cũng không đi khuyên bảo. Dẫu sao họ cũng không quen biết đến mức độ đó. Mấu chốt là Lý Bình cũng không thích nói chuyện, tính tình quá im lìm nên mọi người cũng không biết nên khuyên gì.

Tô Du đeo túi xách đi ra khỏi ký túc xá.

Lúc Tô Du đến cửa trường học, cô thấy Lý Bình cúi đầu chờ xe thì đi tới nói: “Trong lòng tức giận không?"

Lý Bình nghe thấy giọng Tô Du thì ngẩng đầu nhìn cô, do dự một chút rồi gật đầu. Tức giận chứ, nhưng tức giận cũng vô dụng. Nếu mình mắng chửi người, người khác sẽ cười mình không có giáo dục. Nếu mình đánh người thì sẽ bị tố cáo.

Tô Du nói: " Có biết vừa rồi tại sao chị không nói giúp em không?"

Lý Bình nhìn cô lắc đầu, "Không cần, em quen rồi."

Tô Du liếc mắt nói: "Bạn học Lý Bình, tốt xấu gì em cũng là cán bộ của hội sinh viên chúng ta, em không thể nghĩ như vậy được. Sở dĩ vừa rồi chị không nói giúp em là bởi vì cho dù chị có nói giúp em thì ít nhiều gì người Lệ Lệ sợ cũng chỉ là chị, lần sau vẫn sẽ sỉ nhục em."

Cô đặt tay lên vai Lý Bình, "Em hiểu ý của chị không? Chỉ cần mình đứng thẳng lưng, mới có thể không sợ hãi."

Lý Bình căng thẳng, tim đập thình thịch, "Thế nào là đứng thẳng lưng?"

Tô Du cười nói: "Chăm chỉ tìm điểm yếu của đối phương, đánh trả vào thời khắc mấu chốt. Đả kích xong cô ta cũng sẽ không dám ăn hiếp em nữa, nhìn thấy em sẽ tôn trọng em, sợ em... " Nói xong ngừng lại môt chút, "Tất nhiên, em phải học cách tìm người giúp đỡ. Dù gì thì sức của một người là rất yếu. Em phải học cách sử dụng sức mạnh của người bên cạnh mà mình có thể sử dụng. Ví dụ như lúc ở trong ký túc xá, chỉ cần em lập tức cáo trạng Lệ Lệ trước mặt chị thì chị có thể quang minh chính đại dạy dỗ cô ta. Đương nhiên Lệ Lệ cũng sẽ biết em là một người cũng sẽ biết tố cáo người khác, sau này cô ta cũng sẽ kiêng kỵ em mấy phần. Hiểu không?"

"... Hiểu rồi." Tố cáo...

Tô Du cười vỗ vỗ vai cô ta, "Được rồi, chị phải trở về, người yêu chị đang chờ, thứ hai gặp lại."

Sau khi nói xong thì nở nụ cười, quay người chạy về phía thư ký Tống đang chờ đợi từ lâu.

Lý Bình ở sau lưng nhìn bóng lưng cô đi xa, tim trong lồng ngực đập thình thịch. Cảm giác hình như mình đã hiểu thông một số chuyện.

Cô ta cũng có thể tố cáo, cũng có thể tố cáo giống như những người tố cáo cô ta vậy.

Chị Tô Du ưu tú như vậy, những gì chị ấy nói chắc chắn là đúng.

Khi xe buýt đến, cô ta nắm chặt dây đeo cặp của mình và bước lên xe.

Thư ký Tống cưỡi xe đưa Tô Du rời khỏi cổng trường, "Em vừa cùng người khác nói cái gì thế, lâu như vậy."

Trong giọng nói có chút chua chua. Vất vả lắm mới được gặp nhau, kết quả đối tượng đã chạy đi nói chuyện với bạn học, còn với anh thì làm như không thấy.

Tô Du nhéo nhéo cánh tay rắn chắc của anh, "Đương nhiên là chỉ bảo cho một thiếu nữ yếu ớt mau chóng trưởng thành trở thành một phụ nữ thời đại mới không sợ hãi."

Thư ký Tống nói, "Anh cũng cần em chỉ bảo."

"Được rồi, sao lại ăn dấm với một cô gái nhỏ làm gì. Hơn nữa, em cũng có tâm tư khác."

Bình Luận (0)
Comment