Giáo sư Kim: "..." Người ta chỉ là một sinh viên, dám từ chối chắc?
Bà ta nói với vẻ khó xử, "Chuyện này cần lãnh đạo trường học chấp nhận, để tăng thêm một chức vụ, trường học cũng phải suy xét cẩn thận."
"Tôi hiểu rồi. Thế để tự tôi nói với lãnh đạo các cô." Biểu cảm của vợ phó thị trưởng Hứa nhất thời suy sụp.
...
Trước cổng đại viện quân khu, Lý Bình cầm báo xuống xe.
Vừa định chuẩn bị đi vào, chợt nhớ đến những lời mà Tô Du đã dạy trước đó, cô ấy xoay người liền đi về phía quân khu.
Chiến sĩ gác cổng quân khu biết mặt cô ấy, nhưng vẫn gọi điện thoại đến văn phòng của tư lệnh như thường lệ. Sau khi được cấp trên chấp nhận, cô mới được cho vào.
Lúc này, Lý Quốc Lương đang bận xử lý vấn đề gọi lính mới nhập ngũ vào quân khu tỉnh, còn vùi đầu đọc văn bản trong phòng làm việc. Nghe thấy lính cảnh vệ nói con gái tới cửa mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Thấy con gái bước vào cửa, trong lòng tấm tắc bảo lạ.
Phải biết rằng bình thường con gái rất ít khi đến tìm ông ta. Lần trước đến tìm ông ta còn là vì mua một quyển từ điển.
"Là Bình Bình à, sao hôm nay lại đến đây thế. Thiếu cái gì hả?"
Lý Bình cầm tờ báo, nhìn ông ta, cố gắng cười nói, "Không, cha. Con đến thăm cha. Con không biết hôm nay cha có về nhà không nên liền đi qua tìm cha. Muốn cho cha xem vài thứ."
"Xem gì cơ?" Lý Quốc Lương tò mò nói.
Lý Bình đưa tờ báo trong tay ra. "Cha, bài báo con viết được lên báo rồi."
Bài báo bên trên là một bài văn viết về đề tài ca ngợi quân nhân, liệt kê rất nhiều chiến dịch để mô tả sự gan dạ, không ngại sinh tử của người lính thế hệ sau.
Bài viết này đã giúp cô ấy kiếm được nhuận bút là hai đồng.
Lý Quốc Lương không ngờ con gái nhà mình còn có năng lực mình, tò mò đứng lên cầm lấy nhìn thử, mới tìm thấy bút danh Mộc Tử Lý của con gái nhà mình tại nơi không quá dễ thấy ở góc phải bên dưới của bài báo.
Đương nhiên, bất kể dễ thấy hay không, chỉ cần được lên báo thì chắc chắn phải vô cùng lợi hại. Đối với người không được học đại học, không biết viết báo như Lý Quốc Lương, chỉ có người siêu có tài mới có bài viết được đăng trên báo giấy.
Trên gương mặt nghiêm túc của ông ta lúc này là nụ cười ngày thường ít thấy, "Giỏi, giỏi lắm. Bình Bình, không phí công con học đại học."
Được khen, Lý Bình cảm thấy mình đột nhiên được tiếp thêm một chút sức mạnh. Chị Tô Du nói đúng, cô ấy thật sự không kém cỏi.
Cô ấy lấy một lọ mực nước ra từ trong túi, "Cha, con dùng tiền nhuận bút của con mua mực nước cho cha. Ban đầu con định mua bút máy nhưng không đủ tiền, không mua nổi, bèn mua một lọ mực nước chất lượng tốt cho cha làm việc."
Chị Tô Du bảo nói hay đến mấy cũng chỉ là nói, không bằng mua gì đó có thể nhìn thấy. Vậy là mỗi khi dùng đến, người ta sẽ nhớ tới sự tốt đẹp của cô ấy.
Nhìn thấy con gái tặng đồ, Lý Quốc Lương sửng sốt, lập tức vươn tay cầm lên. Trên lọ mực còn có một dòng chữ viết bằng bút máy, "Tặng cha kính yêu, con gái Lý Bình".
Đây chính là món quà đầu tiên mà ông ta nhận được từ con cái sau bao nhiêu năm như thế.
Hơn nữa còn là còn là món quà vốn có ý nghĩa, là số tiền kiếm được từ bản thảo do chính con gái ông ta viết.
Lại nhìn con gái mình, trong lòng ông ta chợt thấy vui mừng. Nhà lão Lý ông ta cũng có nhân tài rồi, may mà lúc trước đã ủng hộ cô học đại học.
"Ừ, cứ để ở đây đi. Sau này cha làm việc có thể sử dụng."
Lý Bình cười gật đầu. "Thế con về đây nhé cha."
Lý Quốc Lương nói, "Cùng về đi, hôm nay chúng ta chúc mừng một chút."
Nói rồi lập tức đi ra ngoài.
Lính cảnh vệ đã chờ ở ngoài, Lý Quốc Lương đưa cho anh ta cầm hai đồng, bảo anh ta đến chỗ hậu cần mua ít thịt đưa về nhà.
Lính cảnh vệ là một anh lính trẻ tuổi ngây ngô, cười nói, "Thủ trưởng, sao hôm nay về sớm thế ạ?"
"Con gái tôi viết bài được đăng lên báo rồi." Lý Quốc Lương khẽ cười, nói.
"Ái chà, thế thì giỏi quá ha." Lính cảnh vệ khoa trương nói.
Lý Bình ngượng ngùng đứng một bên, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ. Thì ra lời chị Tô Du nói đều là thật, nếu muốn để người nhà ai cũng thích cô ấy thì nhất định phải khiến cho người có quyền lực nhất trong nhà thích cô ấy trước. Vì cha khen cô ấy vậy nên lính cảnh vệ cũng khen cô ấy.
Lúc hai cha con về đến nhà, mẹ Lý đã làm cơm xong. Thấy Lý Quốc Lương và Lý Bình cùng về nhà, bà ta kinh ngạc, nói, "Lão Lý, không phải ông bảo hôm nay không về nhà à. Sao hai người cùng về với nhau thế?"
Lý Quốc Lương nói, "Lúc trước không định về, nhưng mà bài viết của Bình Bình được đăng lên báo giấy, tôi vui nên về cùng nhau ăn một bữa cơm. Tôi bảo Tiểu Ngô đi mua thịt rồi, đợi lát nữa bà làm thêm món nhé."
Lý Ái Hồng, Lý Ái Quân và cả Lý Ái Đảng đều nhìn Lý Bình bằng ánh mắt không dám tin.