Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 450 - Chương 450. Tổ Chức Lễ Quốc Khánh 5

Chương 450. Tổ chức lễ Quốc Khánh 5 Chương 450. Tổ chức lễ Quốc Khánh 5

Khi bài hát vang lên, bầu không khí của chương trình lễ kỷ niệm xuất hiện.

Lý Bình liên tục nhìn chung quanh, muốn tìm người quen của mình, nhưng xung quanh có quá nhiều người, có vài người không có chỗ ngồi, đành phải đứng, điều này khiến cô ấy không nhìn rõ được ai là ai.

Nhưng mà ngẫm lại cô cảm thấy khả năng tới rất nhỏ cho nên cũng không tiếp tục chú ý.

Sau tiết mục hát là đến lượt Lý Bình đọc thơ.

Cô ấy vừa mới lên sân khấu, đang chuẩn bị đọc thì nhìn thấy Lý Quốc Lương đứng ở phía sau đám người.

Lý Quốc Lương mang theo Tiểu Ngô mặc thường phục, cùng những sinh viên kia chen chúc dưới sân khấu.

Lý Bình nhất thời cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ nhiệt khí, cả người tựa hồ rót vào năng lượng.

"Tôi yêu tổ quốc của tôi... Tổ quốc giống như mẹ, dịu dàng và khoan dung. Tổ quốc như cha, bờ biển rộng lớn... Tôi yêu bạn, đất nước của tôi, giống như tình yêu cha mẹ tôi... Tình yêu này dung nhập vào huyết mạch, rót vào trong lòng..."

Cô ấy vừa đọc, trên khuôn mặt đỏ ửng một chút, càng nói càng có khí thế. Thanh âm cũng càng lúc càng vang dội, giàu tình cảm. Truyền cảm cho rất nhiều sinh viên và phụ huynh.

Trong đám người Tiểu Ngô lau mắt: "Thủ trưởng, ngài xem đồng chí Lý Bình nói rất hay. Tôi nghe thật rất là chua xót. ”

Lương tâm Lý Quốc cũng cảm thấy chua xót.

Ông ta đột nhiên phát hiện, bản thân thật ra cũng không tốt như con gái nói.

Trước đây tựa hồ luôn bỏ mặc đứa con gái này. Cũng may Bình Bình không oán bọn họ, ngược lại còn một lòng xem bọn họ là cha mẹ tốt.

Thư ký Tống nghiêng đầu, vừa xem biểu diễn vừa lén nhìn đối tượng của mình. Rất muốn cùng đồng chí Tiểu Tô liếc mắt đưa tình. Kết quả phát hiện đối tượng nhà mình hình như đang tìm kiếm cái gì đó trong đám đông.

Anh quay đầu nhìn theo một chút, lại không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Lại nói bởi vì khí chất mỗi người đã khác nhau. Các sĩ quan trên chiến trường với những người bình thường căn bản không thể lẫn vào nhau được.

Anh suy nghĩ một chút, cười chào hỏi phó hiệu trưởng bên cạnh: "Hiệu trưởng Lâm, mọi người còn mời đồng chí quân khu tỉnh tới đây? ”

Phó hiệu trưởng Lâm nói: "Cái này..." Ông chuẩn bị nói không có, nhưng nhìn thấy thành phố đột nhiên xuất hiện nhiều lãnh đạo như vậy, cho nên cũng không chắc chắn hỏi lại: "Cậu thấy không? ”

"Tôi thấy phó tư lệnh đến." Thư ký Tống cười nói.

Phó hiệu trưởng Lâm kích động nhìn về phía sau, theo vị trí thư ký Tống chỉ vào nhìn thoáng qua quả nhiên nhìn thấy một người hơn năm mươi tuổi đứng ở bên kia. Nhưng mà rất nhanh liền xoay người rời đi.

Tống thư ký nói: "Đã đi rồi, bên phía quân khu có rất nhiều việc, chắc hẳn cũng đã dành thời gian tới. ”

Trong lòng phó hiệu trưởng Lâm lúc này mới thoải mái trở lại, nhưng lại cảm thấy mất mát. còn chưa kịp chào hỏi.

"Thật sự là phó tư lệnh?"

"Tôi đã đi qua nhiều lần như vậy, khẳng định không có nhìn lầm. Người bình thường không có khí chất đó. Nhưng mà ngay cả phó tư lệnh cũng tới, chứng tỏ hoạt động lần này thật sự làm không tệ.”

Thư ký Tống cười bưng chén trà.

Dù sao không cần quan tâm có phải là đối tượng của anh mời tới hay không, chỉ cần là tới đây, vậy khẳng định là bởi vì đối tượng của anh mới tới.

Sau khi Lý Bình xuống sân khấu liền đuổi theo tìm Lý Quốc Lương. Đáng tiếc không đuổi kịp người. Cô ấy mất mát quay về tìm Tô Du nói chuyện vừa mới nhìn thấy cha mình.

Tô Du cười nói: "Chắc hẳn là ngài ấy rất bận rộn, nhưng ông ấy tới chứng tỏ là đã công nhận em. Lý Bình, bây giờ em còn cảm thấy mình không thể sao? ”

Lý Bình dùng sức lắc đầu, cô ấy nhớ tới khoảng thời gian này mình được công nhận, lúc nãy đứng trên bục giảng nhiều người nhìn cô ấy như vậy, nghe cô ấy đọc, dưới sân khấu còn có cha mình, cô ấy cảm thấy mình không yếu kém một chút nào, giống như chị Tô Du nói, cô ấy rất ưu tú.

Tô Du vỗ vỗ cánh tay cô: "Tiếp tục cố gắng, nếu muốn trở thành một người ưu tú thì phải kiên trì. ”

Lý Bình cảm kích gật đầu. "Chị Tô Du, em nghe lời chị." Chị Tô Du nói gì cũng đúng.

Lễ kỷ niệm Quốc Khánh của đại học Giang Đông kéo dài cho đến tận xế chiều mới kết thúc.

Lần này có rất nhiều sinh viên tham gia biểu diễn, chương trình cũng rất đa dạng. So với một số đơn vị lớn tổ chức các hoạt động lễ hội thì náo nhiệt hơn.

Khiến cho các nhà lãnh đạo đến tham dự và phụ huynh sinh viên cảm thấy không uổng công đi một chuyến.

Mãi cho đến khi chương trình kết thúc mọi người mới rời đi.

Phó hiệu trưởng còn tìm phó thị trưởng Hứa viết một bằng khen để cho hội sinh viên treo trong văn phòng thì bị Tô Du khéo léo từ chối

Với tác phong của nhà phó thị trưởng Hứa, bằng khen này vẫn là không nên nhận.

Sau khi sắp xếp mọi người dọn dẹp, Tô Du ở lại làm chủ nhà dẫn Lý Mai và thư ký Tống đi tham quan trường học.

Bình Luận (0)
Comment