Vì để không ảnh hưởng đến việc học tập của hội sinh viên, Tô Du đã xếp lớp cho mọi người, chủ yếu là học tập tư tưởng nhóm nhỏ là chính, mỗi ngày sắp xếp một thành viên ra, sau đó những sinh viên rảnh rỗi ở các nhóm nhỏ khác mỗi ngày cũng sắp xếp một người giúp đỡ công việc lẫn nhau.
Hứa Lệ Lệ thân là thư ký của Tô Du nên cứ cách một ngày là phải đến lớp học tập tư tưởng giúp đỡ, sẵn tiện ghi chép tình hình học tập, sau đó báo cáo tổng kết.
Tô Du vừa sắp xếp công việc thì cô ta đã có chút không hài lòng, lẽ ra mỗi ngày đã rất cực khổ rồi mà ngày nào cũng phải đến lớp học giúp đỡ, nghe những thứ văn kiện tư tưởng gì đó, một chút tự do cũng không có. Mới đi có một ngày cô ta đã có chút ngồi không yên rồi, nghĩ đến việc sau này cứ cách một ngày đều phải đến bên đó giúp đỡ mà cảm thấy mình quá thiệt thòi rồi.
Buổi tối quay trở về ký túc xá, cô ta lại bắt đầu oán trách: “Tôi không muốn làm cái công việc này nữa, dù sao tôi cũng không đi nữa, người khác chỉ đi một ngày còn tôi một tuần phải đi ba ngày, mệt chết đi được.”
Tô Du đang đọc sách, khi nghe thấy những lời này bèn nói: “Cô mới đi có một ngày đã không vui rồi sao? Bạn học Hứa Lệ Lệ, cô là thư ký Chủ tịch hội sinh viên đấy, trách nhiệm của cô tất nhiên phải lớn hơn người ta rồi.”
“Thật là không công bằng mà!”
“Quyền lợi và trách nhiệm luôn đi chung với nhau, nếu cô cảm thấy mình làm không được thì có thể không làm.”
“…Nói chung là tôi không muốn đi.” Hứa Lệ Lệ kiên quyết nói.
Tô Du thấy bộ dạng của cô ta bèn cười nói: “Được rồi, thế thì tôi sẽ đổi người khác.” Cô nhìn mọi người trong phòng một lượt và dừng lại nơi Lý Bình lâu một chút.
Lý Bình giơ tay nói: “Em đi vậy.”
“Được, vậy sau này Lý Bình đi, phụ trách việc tổng kết nội dung bài giảng.”
“Được rồi.” Lý Bình nhận lời ngay tức khắc, cô tin rằng Tô Du đã sắp xếp công việc thì chắc chắn là không sai đâu.
Ngày hôm sau khi tan học thì Lý Bình đã đến lớp học, vả lại không chỉ cách ngày đi mà ngày nào cũng đi đến đó, lúc quay về luôn tổng kết một cách ngăn nắp giao cho bên Tô Du, vì muốn làm tốt công việc, đến cuối tuần cũng không có ở nhà.
Tô Du cũng không về nhà, tuần này thư ký Tống phải đến dưới huyện tìm thư ký Nghiêm bàn chuyện nên không có ở đó, vừa hay cô đang bận nên quyết định ở lại trường học làm việc.
Dù sao bây giờ cô muốn vào đoàn ủy nên phải thể hiện tốt một chút.
Buổi chiều cuối tuần, hai người cùng nhau đến bên giảng đường tiến hàng học tập tư tưởng, trên đường về, Tô Du bèn hỏi: “Lý Bình, em cảm thấy công việc thế nào, có mệt không?”
“Cũng ổn, dù sao cũng là học tập, lại không cần làm việc cực nhọc nên em có thể kiên trì được.”
“Được, thế bắt đầu từ tuần sau chị sẽ từ từ bàn giao công việc trên tay Hứa Lệ Lệ cho em, bao gồm cả những công việc dọn dẹp lặt vặt, em có thể chấp nhận không?”
Lý Bình kinh ngạc nhìn cô: “Chị Tô Du, đây là chị muốn…”
“Em nghĩ không sai, chị chuẩn bị để em tiếp nhận công việc của Hứa Lệ Lệ, trên thực tế công việc của một người thư ký đều giao cho Hứa Lệ Lệ nhưng rõ ràng cho dù chỉ có một công việc đơn giản mà cô ta cũng không thể hoàn thành, sau này chị còn rất nhiều công việc nên cần phải có một thư ký làm được việc đi theo giúp đỡ chị, em có suy nghĩ gì khác không? Nếu em không muốn làm thư ký cũng không sao cả.”
“Em muốn làm.” Lý Bình thành thật nói, mặc dù cô ấy không biết làm thư ký có ích lợi gì nhưng cô ấy cảm thấy những chuyện chị Tô Du bảo cô ấy làm thì chắc chắn là đúng đắn, chắc chắn sẽ giúp đỡ được cô ấy.
Tô Du nhìn thấy phản ứng của cô ấy thì cười nói: “Đừng lo lắng, chị không có suy nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy con người em rất chất phác, làm việc lại tỉ mỉ, đây là tư chất của một thư ký nhưng chị cũng phải nói thật với em rằng làm thư ký rất mệt, Hứa Lệ Lệ phải bưng trà rót nước cho chị, em cũng phải làm như thế.”
Lý Bình gật đầu: “Em đồng ý làm.”
Nhìn thấy bộ dạng thành thật tin tưởng mình của Lý Bình, Tô Du càng nhìn càng thấy hài lòng, cô cảm thấy cho dù Lý Bình không có gia thế hiển hách nhưng cũng là một mầm non đáng để bồi dưỡng. Trong cả căn phòng, cô ấy là người yên tĩnh nhất, thành tích tốt, vả lại thật sự tâm không bị xung quanh ảnh hưởng, lúc Lưu Mẫn bọn họ bàn bạc chuyện quần áo mới thì Lý Bình luôn ngồi đó xem sách hoặc viết bài.
“Làm thư ký thật là cũng có rất nhiều học vấn, sau này em muốn có bước tiến xa thì làm thư ký có thể khiến em học tập rèn luyện được rất nhiều đấy, ví dụ như việc bưng trà rót nước cũng là một môn học đấy, trà của cô có ngon hay không cũng phải xem liệu em có quan sát tỉ mỉ hay không, tính khí có cao ngạo hay không. Sắp xếp công việc dọn dẹp lặt vặt cho em là muốn xem liệu em có năng lực đơn giản hóa công việc hay không, lúc còn trẻ đừng lo lắng làm việc nhiều, bây giờ em làm nhiều thì sau này mới có thể làm ít, để người khác làm cho em.”
Lý Bình nghiêm túc lắng nghe, cứ như thể đang nghe những đạo lý làm người vào trong lỗ tai vậy.